Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1816
Chương: Ta Đến Giúp Nàng, Để Bọn Hắn Thần Phục!
Vân Đại Tiện Thần thành hôn với Nam Cung Mạc Thương, quả thật không có chút cảm tình nhưng dù không có cũng không cách nào chối bỏ nàng đã là thê tử mình.
Cho nên khi hắn biết được lúc Cực Quang Tiên Đế còn trẻ từng bị dòng chính đồng tộc ác ý vu hãm, lại còn vu khống mất hết danh tiết kia, tất nhiên là nổi trận lôi đình.
-Hắn kích động như vậy làm gì?
Nam Cung Mạc Thương nhìn Vân Phi Dương, trong đôi lấp lóe tia hoảng hốt.
-Nói!
Vân Phi Dương cả giận nói:
-Người nào vu hãm ngươi, phu quân hiện tại lập tức mang theo đao, tiến về Nam Cung Sơn bắt hắn tháo thành tám khối.
-Không cần.
Nam Cung Mạc Thương cười nói.
-Hắn đã chết mấy vạn năm.
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
-Nàng giết?
-Dĩ nhiên không phải.
Nam Cung Mạc Thương cười nói.
-Một lần tu luyện ở giữa rừng núi bị Tiên thú nổi điên oanh sát, chết thảm tới mức ngay cả xương cũng không còn.
Nụ cười trên môi nàng khá quái dị làm Vân Phi Dương không khỏi giật mình.
Hắn có thể khẳng định, tên kia dù có chết trong tay Tiên thú nhưng chắc chắn không thoát quan hệ cùng nữ nhân này.
-Phu quân, chàng biết không?
Nam Cung Mạc Thương cười nói.
-Những người khi dễ ta đều bị Tiên thú giết chết tàn nhẫn.
-Ừng ực.
Vân Phi Dương nuốt một ngụm nước bọt.
Đột nhiên, nghĩ đến hai mươi con Tiên thú bản thân từng chiến đấu, nhất thời suy đoán, những tiên thú kia chắc hẳn do nàng thầm điều khiển đi!
-Xoát!
Nam Cung Mạc Thương nắm chặt hắn, cười nói:
-Tuyệt đối đừng khi dễ ta, nếu không, kết quả giống như bọn họ.
Vân Phi Dương có chút nghĩ mà sợ.
-Nàng bây giờ cảnh giới cao hơn ta, ta làm sao dám khi dễ nàng?
-Thật sao?
Nam Cung Mạc Thương hồ nghi nhìn hắn.
Tâm lý Vân Đại Tiện Thần sụp đổ không thôi a, nữ nhân này làm sao đột nhiên giống như thay đổi thành một người khác vậy.-Xoát!
Nam Cung Mạc Thương thả hắn ra, trở lại chuyện chính.
-Về sau cao tầng trong gia tộc phát hiện kỳ quặc, bắt đầu điều tra.
Vân Phi Dương trợn mắt.
Dòng chính đắc tội ngươi đều chết hết trong tay Tiên thú, chỉ cần người hơi có chút đầu óc đều sẽ phát giác ra được kỳ quặc.
-Chàng đoán xem về sau như thế nào?
-Thế nào?
Nam Cung Mạc Thương cười đáp.
-Khi bọn họ bắt đầu điều tra, tất cả đều chết dưới chân Tiên thú.
Vân Phi Dương trừng to mắt.
Nữ nhân này thật mạnh, giết dòng chính cùng thế hệ chưa đủ nghiền, còn giết cao tầng trong gia tộc, đừng nói chỉ bị khu trục, có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích.
-Phu quân.
Nam Cung Mạc Thương nói:
-Chàng nói xem khi đó ta có phải bị điên?
-Có một chút.
Vân Phi Dương chân thành đáp.
Hắn cũng đã từng bị không ít đồng lứa nhục nhã chế giễu, nhưng lại không có thâm cừu đại hận gì, thường thường thì đập một trận là xong.
Tất cả người Cực Quang Tiên Đế giết đều là đồng tộc huyết mạch tương liên, quả thật hơi bị điên.
Nam Cung Mạc Thương nói.
-Không phải ta điên, bọn họ đáng đời.
-Ta đồng ý.
Vân Phi Dương đồng tình.
Lúc này, hắn khẳng định phải theo ý của vợ, nếu như làm trái, không chừng sẽ có kết quả y như đám người kia.
Nam Cung Mạc Thương nói tiếp.
-Về sau, gia tộc phái một cường giả cấp Tiên Đế điều tra, khi có kết quả, ta lập tức bị bắt giam trong tử lao.
-. . .
Vân Phi Dương trầm mặc.
-Đáp, đáp.
Đột nhiên, có tiếng nước mắt rơi, hắn nhẹ nhàng ngẩng đầu, thấy nước mắt trượt xuống từ trên gương mặt của nàng.
Vân Phi Dương trợn mắt.
Vừa rồi cười rất dọa người, làm sao trong nháy mắt lại khóc?
Đổi lại nữ nhân khác, Vân Đại Tiện Thần có thể sẽ chủ động đi sát tới, dùng phương thức ôn nhu mà dỗ dành, đề cao độ thiện cảm.
Nhưng hắn lại không dám hành động, bởi vì đối phương là một phương Nữ Đế, huống chi giờ phút này tâm tình đang âm trầm bất định, mình mà dám làm, không chừng sẽ bị đánh.
-Bành!
Trong lúc đang suy nghĩ, Vân Phi Dương bị một cỗ quái lực đánh bay ra ngoài, lăn lộn mấy vòng trên mặt đất.
-Ta khóc mà chàng cũng không tới an ủi một chút, có còn là phu quân ta không?
Nam Cung Mạc Thương trách cứ.
-. . .
Vân Phi Dương ngã trên mặt đất kém chút hôn mê.
Gần vua như gần cọp.
Ở gần Nữ Đế còn mạnh hơn cả mình này thật khiến người ta nơm nớp lo sợ.
-Đừng giả bộ chết, mau mau dậy.
-Xoát!
Vân Phi Dương sưu một cái đã đứng lên.
Nam Cung Mạc Thương nói tiếp.
-Vốn rằng ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ, chàng biết tại sao ta còn sống sót không?
-Tại sao?
Vân Phi Dương cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Nam Cung Mạc Thương nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, nói:
-Bởi vì phụ thân và mẫu thân ta lấy cái chết tạ tội trước mặt gia chủ, mới đổi được cho ta một cái mạng.
Vẻ mặt Vân Phi Dương nghiêm túc lên.
-Ta còn nhớ rõ, trước khi phụ mẫu tự sát, từng nói với ta một câu, là ta hại chết bọn họ…
Nam Cung Mạc Thương cúi đầu, ngăn không được nước mắt rơi.
Nàng là một trong Cửu Đế của Chân Vũ Thần Vực, nhưng nhớ đến một màn phụ mẫu tự sát, lại do mình mà ra, căn bản không có cách nào khống chế tâm tình.
Nhìn nữ nhân trước mắt khóc thương tâm, Vân Phi Dương nhíu mày, sau cùng lớn mật vươn tay, khoác lên vai thơm của nàng.
Trong nháy mắt vừa mới đụng vào, Nam Cung Mạc Thương nghiêng người qua, nhào vào ngực hắn khóc lợi hại hơn.
Vân Phi Dương có chút run sợ trong lòng, sợ đối phương tâm tình biến đổi, bạo phát uy áp Tiên Đế, đánh bay mình ra ngoài.
Cũng may, việc này không phát sinh, Nam Cung Mạc Thương thủy chung rúc vào trong ngực hắn, giống như một tiểu nữ hài bị thương, khóc không chịu ngừng.
Vân Đại Tiện Thần cứ ngây ngốc ngồi như vậy, không dám nói lời nào, cũng không dám thở.
Sau đó không lâu.
Tâm tình Nam Cung Mạc Thương thoải mái hơn không ít, lúc này mới thoát ly, gạt nước mắt còn vương trên khóe, âm u nói:
-Không cho nói ra ngoài.
-Yên tâm đi.
Vân Phi Dương nghiêm túc nói:
-Ta còn muốn sống thêm mấy ngày đây.
-Phốc phốc.
Nam Cung Mạc Thương bị câu nói này của hắn chọc cười.
-Hô!
Vân Phi Dương buông lỏng một hơi.
Chỉ cần nữ nhân này vui vẻ, mình nhiều thêm một phần an toàn.
Nam Cung Mạc Thương điều chỉnh tâm tình, nói tiếp.
-Cha mẹ ta chết, đổi cho ta sống, nhưng cũng không tránh được bị phế đi một thân tu vi, đuổi ra khỏi cửa.
Kết quả này, Vân Phi Dương đoán được.
Dù sao giết nhiều dòng chính đồng tộc, cho dù có phụ mẫu đền mạng cũng không có khả năng sinh tồn trong Nam Cung gia.
Nam Cung Mạc Thương cười nói.
-Bọn họ cũng không nghĩ tới, ta mất đi tu vi, vậy mà không những không có tự sinh tự diệt, ngược lại còn nhân họa đắc phúc mà thu hoạch được cơ duyên, không chỉ khôi phục thực lực, cũng trong vạn năm ngắn ngủi trở thành Tiên Đế Bắc Vực!
-Thì ra là thế.
Vân Phi Dương coi như triệt để hiểu rõ quá khứ của nữ nhân này.
-Đáng tiếc…
Nam Cung Mạc Thương căm hận nói:
-Nam Cung gia thế lớn, ta dù thành tựu Tiên Đế cũng rất khó chống lại.
Vân Phi Dương nói:
-Nàng còn muốn báo thù?
Nam Cung Mạc Thương lắc đầu.
-Trước khi phụ mẫu lâm chung từng nhiều lần căn dặn, không được ghi hận Nam Cung gia, ta cũng đã đáp ứng, cho nên sẽ không tìm bọn họ báo thù, chỉ muốn để Nam Cung gia thần phục dưới chân ta!
-Không có vấn đề.
Vân Phi Dương nói:
-Ta tới giúp nàng, để bọn hắn thần phục!
-Tốt lắm.
Nam Cung Mạc Thương cười nói:
-Ta chờ một ngày này.-Được.
Vân Phi Dương yếu ớt hỏi:
-Năm nàng mười tám tuổi ra ngoài, hẳn không cấu kết với nam nhân khác a?
-Điều này có quan trọng không?
-Quan trọng!