Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1790
Chương: Ngươi Muốn Khiêu Chiến Ta?
Bên trong Chân Vũ Thần Vực, cửu đại Tiên Đế khống chế cửu vực, bá chủ một phương. Nhưng còn có bốn Tiên Tông hoàn toàn không kém gì một Tiên Đế.
Bên trong có Phiêu Miểu Tiên Tông, nghe nói tông môn này ẩn cư tại Phiêu Miểu Sơn mạch, trăm ngàn tông môn đệ tử, cường giả nhiều không kể xiết.
Bởi vì rất ít bước chân vào thế sự, cho nên tông môn này vô cùng thần bí, danh tiếng chỉ dưới cửu đại Tiên Đế.
Nhưng hôm nay, người trong phòng nhỏ trên lầu ba tự xưng Phiêu Miểu Tiên Tông, khiến đám người sợ hãi.
-Ông!
Đột nhiên, Lưu Quang Trận Pháp trong sương phòng phân tán, một người trẻ tuổi tướng mạo tuấn lãng đứng ở cửa, ngạo nghễ nhìn Vân Phi Dương.
Người này mặc áo dài màu mực, khí thế hiên ngang, bên hông treo một ngọc bài, quanh thân ra khí tức Phiêu Miểu.
Rất nhiều võ giả thấy thế khẳng định, tên này tuyệt đối là người của Phiêu Miểu Tiên Tông, bởi vì ngọc bài đó đại biểu cho Phiêu Miểu Tiên Tông.
-Khó trách lại ngồi trong phòng cao quý nhất ở lầu ba, nguyên lai là đệ tử Phiêu Miểu Tiên Tông!
Có người sợ hãi than.
Rất nhiều võ giảnhìn người trẻ tuổi kia, trong ánh mắt lóe lên sự kính sợ.
Phiêu Miểu Tiên Tông có thể tồn tại cùng cửu đại Tiên Đế, người có thể trở thành tông môn đệ tử, tất nhiên phải có thiên phú hơn người!
Nhưng Vân Phi Dương chỉ quét mắt nhìn hắn một vòng, thản nhiên nói.
-Quản ngươi là Phiêu Miểu Tiên Tông hay Phiêu Miểu Quỷ Tông, đồ vật lão tử nhìn trúng, sao lại có thể chắp tay nhường.
Mọi người nghe vậy, khóe miệng kịch liệt run rẩy.
Tên này thực ngưu bức, dám nói chuyện như thế với đệ tử Phiêu Miểu Tiên Tông, chẳng lẽ không sợ gây đại phiền toái?
Bất quá, nghĩ lại người này rất có tiền, thế lực sau lưng khẳng định không yếu, nhất thời rất hứng thú nhìn náo nhiệt sắp tới.
Một người có tiền.
Một kẻ có thế.
Hai người va chạm, rất thú vị!
Diệp Vô Nhai rất phiền muộn.
Thân là đại đệ tử Phiêu Miểu Tiên Tông đời thứ ba, lần này rời núi phụng mệnh tìm kiếm Thái Huyền Băng Hỏa.
Khó khăn tìm kiếm mấy năm trời, cuối cùng thăm dò được Hằng Thông cửa hàng của Hoa Nguyệt Vương thành muốn tiến hành đấu giá, cho nên sớm chạy đến.
Chín vật đấu giá trước, Diệp Vô Nhai cũng không tham dự, tâm tư đặt vào Thái Huyền Băng Hỏa sau cùng, trên người mang theo 200 vạn hạ phẩm Tiên thạch, cũng tự tin có thể thu được dễ như trở bàn tay.
Ai có thể nghĩ, trong đại sảnh cấp thấp nhảy ra một tên tán tu đặc biệt có tiền.
Càng không thể nhẫn nhịn hơn là tên kia cũng nhìn trúng Thái Huyền Băng Hỏa, đấu giá theo mình, trực tiếp nâng giá đến 200 vạn.
Diệp Vô Nhai chỉ có 200 vạn, không có cách nào tiếp tục theo giá, cho nên chỉ có thể lấy ra thân phận, hi vọng lấy uy vọng của Phiêu Miểu Tiên Tông để đối phương chủ động từ bỏ.
Kết quả thì sao?
Vân Phi Dương cũng không từ bỏ, ngược lại phách lối tự xưng lão tử.
Sắc mặt Diệp Vô Nhai âm trầm.
-Thế nào?
Vân Phi Dương nói.
-Không phục? Có bản lĩnh thì theo lão tử đấu giá, người nào sợ người đó làm cháu trai.
Mọi người giật giật môi.
Tên này thật bưu hãn, dám lớn lớn với đệ tử Phiêu Miểu Tiên Tông.
Nếu như không có nhiều Tiên thạch, trong mắt người khác, Vân Phi Dương đang đi tìm đường chết.
Hiện tại, rất nhiều võ giả còn phán đoán, hắn dám kiêu ngạo, thế lực phía sau khẳng định không kém gì Phiêu Miểu Tiên Tông!
-Hừ.
Diệp Vô Nhai vung tay.
-Dám hỏi tôn tính đại danh vị bằng hữu này?
Hắn muốn nghe ngóng thân phận đối phương.
-Không có ý tứ.
Vân Phi Dương dựa vào trên ghế ngồi, bắt chéo hai chân, nói.
-Ngươi không có tư cách biết tên của ta.
Võ giả trong đại sảnh triệt để sụp đổ.
Dám nói đệ tử Phiêu Miểu Tiên Tông cũng không có tư cách biết tên hắn, tên này quá vênh váo!
Nộ khí trên mặt Diệp Vô Nhai ngày càng rõ, hắn rất muốn bạo phát, rất muốn ra tay, nhưng vẫn kìm hãm bản thân, dù sao cũng đang bán đấu giá, một khi mình động thủ không chỉ có đắc tội cửa hàng, còn đắc tội Hoa Nguyệt thành chủ.
-Tiểu tử.
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
-Có Tiên thạch thì mau đấu giá, không có Tiên thạch thì nhanh từ bỏ, đừng chậm trễ thời gian của mọi người.
-Ngươi…
Diệp Vô Nhai tức giận nói không được.
Mọi người thấy thế, nhất thời biết, đệ tử Phiêu Miểu Tiên Tông này chỉ sợ không có Tiên thạch, nếu không sẽ không lựa chọn im lặng.
-Cắt.
Vân Phi Dương khinh thường nói.
-Lão tử đời này ghét nhất loại người dựa vào thế lực sau mình đe dọa kẻ khác.
-Đáng giận gia hỏa!
Lửa giận trong ánh mắt Diệp Vô Nhai ngày càng nghiêm trọng, nhưng vẫn nhịn xuống, vung tay lên triệu hoán trận pháp, triệt để bao phủ phòng nhỏ.
-Tử Huyên cô nương.
Vân Phi Dương cười nói.
-Người này không theo đấu giá nữa, có thể tuyên bố kết quả chưa.
Tử Huyên cô nương lấy lại tinh thần.
-Vị công tử này ra giá 200 vạn, có ai theo không?
Xung quanh tĩnh mịt.
Ngay cả đệ tử Phiêu Miểu tiên tông cũng không để vào mắt, các đại gia tộc cho dù có Tiên thạch cũng không dám xuất đầu để miễn cho người kia trêu tức.
Không ai ra giá cao hơn, Thái Huyền Băng Hỏa cuối cùng được Vân Phi Dương mua.
Đấu giá kết thúc.
Vân Phi Dương lần này tốn hao không ít, nhưng cũng rất đáng giá, không chỉ có đạt được vũ kỹ cần thiết, chí bảo, còn thu hoạch được Thái Huyền Băng Hỏa.
Đương nhiên, điều hắn quan tâm vẫn là quyển da cừu, dù sao có khí tức Thông Thiên Tiên Vương, có lẽ có thể bằng vào vật này tìm ra Đạo Hóa Kinh tàn quyển.
ổ ấ ế ầBuổi đấu giá lớn kết thúc, các đại gia tộc lần lượt rời đi.
Nhưng trên đường, mọi người không khỏi nghị luận lang thang tán tu, suy đoán thân phận của hắn.
Làm người trong cuộc, Vân Phi Dương đi vào đại sảnh cửa hàng, thanh toán số lớn hạ phẩm Tiên thạch, nhận đồ.
Một bản vũ kỹ tiểu vị Tiên Vương, một thanh Cửu Huyền Bảo Đao, một Khuy Kính có thể tăng tốc tu luyện vũ kỹ, một quyển da cừu thần bí và Thái Huyền Băng Hỏa cực hiếm thấy.
-Chậc chậc.
Nhìn đồ vật thu nhập lần này, Vân Phi Dương cảm khái.
-Có tiền đúng thật tốt, nếu không, làm sao có thể tuỳ tiện đạt được những vật này.
Quan Bác Trung đi tới, mỉm cười nói.
-Bằng hữu, lần này đấu giá thu hoạch tương đối khá.
Lúc trước hắn rất phản cảm đối với tên tán tu này, nhưng bây giờ, độ thiện cảm bạo tăng, dù sao người ta cũng có tiền.
-Tạm được.
Vân Phi Dương cười nói.
Quan Bác Trung vốn muốn tiếp tục lôi kéo làm quen, chưa mở miệng, đột nhiên im lặng, bởi vì đệ tử Phiêu Miểu Tiên Tông đã đi tới.
Diệp Vô Nhai dừng lại, mục quang lãnh lệ nói.
-Tiểu tử, ngươi quá cuồng vọng.
Vân Phi Dương nhún nhún vai, nói.
-Cám ơn khích lệ.
Nói xong, quay người rời đi.
-Đứng lại.
Diệp Vô Nhai lạnh lùng hô.
Vân Phi Dương ngừng chân, nói.
-Có việc gì?
Diệp Vô Nhai nắm chặt song quyền, thản nhiên nói.
-Có dám cùng ta đi lên Hoa Nguyệt đài đánh một trận.
Bên trong Hoa Nguyệt Vương thành có văn bản quy định, cấm đoán võ giả tư đấu, nếu có ân oán gì, có thể khởi xướng khiêu chiến trên Hoa Nguyệt đài để giải quyết.
Vân Phi Dương hỏi lại.
-Ngươi muốn khiêu chiến ta?
-Không dám?
Diệp Vô Nhai lạnh lùng nói.
-Ha ha ha.
Vân Phi Dương cười một tiếng, nói.
-Tốt, lão tử hôm nay tiếp nhận khiêu chiến của ngươi.