Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1772
Chương: Đế Thành Bị Phong Ấn
“Ông! Ông!”
Hai cỗ gợn sóng năng lượng do uy áp hình thành điên cuồng quấy rối kiến trúc Tĩnh Dạ Thành, nhưng không ai quan tâm nhà cửa có đổ sụp hay không, mà đang nhìn khu giao chiến không chuyển mắt.
ấ ế ố ế ổ ể ố ốBọn họ cấp thiết muốn biết, Cổ Tráng có thể chống được Tiên Vương uy áp khủng bố của Vân Phi Dương hay không!
Thật xin lỗi.
Căn bản đỡ không nổi.
Tiên Vương uy áp Cổ Tráng ngưng tụ như một cọng cỏ nhỏ, chịu không được bất kỳ lực lượng nào tàn phá.
“Bành —— “
Bạo hưởng truyền đến.
Tiên Vương uy áp của Vân Phi Dương trực tiếp áp mạt uy sát đối phương thành hư vô, hung hăng áp xuống.
“Oanh!”
Ngay sau đó truyền đến tiếng vang.
Khủng bố khí lãng thôn phệ Cổ Tráng, để xung quanh mấy trượng khu vực hắn đứng bị lõm xuống.
Dần dần, khí lãng biến mất.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Cổ Tráng dựa vào mặt đất bị lõm, thần sắc dữ tợn, thống khổ giãy dụa, tứ chi run rẩy kịch liệt.
Rất rõ ràng, tiểu vị Tiên Vương đỉnh phong này không chỉ không thể chống lại Tiên Vương uy áp Vân Phi Dương hình thành, mà linh hồn còn bị trọng thương.
“Tê!”
Mọi người hít một hơi lãnh khí.
Cổ Tráng đến gần vô hạn đại vị Tiên Vương, linh hồn và Đạo Ý cực mạnh, lại bị Tiên Vương uy áp Vân Phi Dương ép thê thảm như thế!
– Còn có ai không phục?
Vân Phi Dương lạnh nhạt quét mắt nhìn qua mọi người, trong ánh mắt phát ra một tia lộng lẫy nhìn mà phát khiếp.
Võ giả Tĩnh Dạ Thành im lặng, xem thường trong lòng hóa thành kiêng kị thật sâu.
Một tiểu vị Tiên Vương vững chắc kỳ bị miểu sát, linh hồn một tiểu vị tiên Vương đỉnh phong bị trọng thương.
Trước mặt thực lực cường đại, không ai dám không phục.
– Vân Phi Dương.
Hỗ Bất Tiếu lên tiếng.
– Ngươi có phong phạm phụ thân ngươi năm đó, nhưng tuyệt đối không thể tiếp nhận được Bắc Trung Ương Vực, bởi vì bố cục nơi này đã tồn tại vạn năm, không ai sẽ hạ mình đi làm thủ hạ cho người khác.”
– Không ai này bao gồm cả ngươi?
Vân Phi Dương thản nhiên hỏi.
Hỗ Bất Tiếu lắc đầu.
– Dù ta đồng ý để ngươi tiếp nhận Bắc Trung Ương Vực, nhưng ba Vương khác cũng sẽ không đồng ý.
– Không cần các ngươi đồng ý.
Mục quang Vân Phi Dương lãnh lệ nói.
– Bắc Trung Ương Vực này, Vân Phi Dương ta nhất định sẽ chưởng khống, dù thủ hạ đắc lực nhất của phụ thân ta năm đó dám ngăn trở, kết quả chỉ có một, chết!
Chữ chết cuối cùng ẩn chứa sát cơ cường thế, trong nháy mắt bao phủ Tĩnh Dạ Thành để rất nhiều võ giả rùng mình.
Hỗ Bất Tiếu hơi ngạc nhiên.
Một khắc hắn đối mặt cùng ánh mắt Vân Phi Dương phảng phất như nhìn thấy Chấn Thiên Tiên Đế uy chấn vực nội, vô cùng cường thế năm đó.
Quả nhiên, hổ phụ không sinh khuyển tử!
“Ha ha ha!”
Hỗ Bất Tiếu cười rộ lên.
Trong tiếng cười ẩn chứa bi thương, ẩn chứa thống khổ càng ẩn chứa một loại giải thoát nào đó.
– Vân Phi Dương!
Hỗ Bất Tiếu đột nhiên dừng cười, tay chỉ về nơi xa, quát lớn.
– Phụ thân ngươi lưu lại cho ngươi một tòa Đế Thành, nếu như ngươi có năng lực giải trừ phong ấn thì dùng thực lực đến diệt loạn thần tặc tử chúng ta đi!
Vân Phi Dương lãnh lệ hỏi lại.
– Ngươi đang khiêu khích ta?
Hỗ Bất Tiếu nói:
– Tiểu tử, ở trên đời này, cường giả vi tôn, không có thực lực và thế lực, người khác như thế nào thần phục ngươi.
– Ta hiểu rõ.
Vân Phi Dương quay người rời đi, thời điểm sắp đi ra khỏi Tĩnh Dạ Thành, hắn ngừng chân, ánh mắt lạnh lẽo âm u nói:
– Chờ ta lần nữa tới đây, Tĩnh Dạ Thành sẽ không còn tồn tại.
– Tốt!
– Hỗ Bất Tiếu ta tại Tĩnh Dạ Thành yên lặng chờ Thiếu Đế đến thảo phạt!
Hỗ Bất Tiếu nói xong câu đó lại cười rộ lên.
Làm một người rất ít khi cười, hôm nay đột nhiên cười hai lần, thật hiếm thấy.
– Phá lão.
Vân Phi Dương lên tiếng.
– Chúng ta đi thôi.
” “
Phá Cổ Tiên Đế nhất thời im lặng.
Không phải đã nói mình đến giúp hắn giải quyết Hỗ Bất Tiếu, lấy thực lực tuyệt đối để chưởng khống Tĩnh Dạ Thành à, sao giờ rời đi?
Tuy rất không hiểu nhưng đã muốn đi, Phá Cổ Tiên Đế cũng không nói gì, chỉ có thể đi theo sau, cuối cùng biến mất bên trong sơn lâm.
“Phù phù.”
Hỗ Bất Tiếu quỳ một chân trên đất, hành lễ hướng về hướng Vân Phi Dương rời đi, thì thầm.
– Thiếu Đế, lần sau gặp mặt, chúng ta sẽ là địch nhân.
– Tiểu gia hỏa.
Trong rừng, Phá Cổ Tiên Đế rốt cục nhịn không được, mở miệng.
– Không phải đã lên kế hoạch tốt rồi à, sao lại rời đi?
Vân Phi Dương dừng lại, nói.
– Phá lão, ta muốn dùng thực lực bản thân giải quyết hết những người không đồng ý ta.
Quả thật, Phá Cổ Tiên Đế có thể giúp bắt giữ hắn Hỗ Bất Tiếu, dùng cường đại linh hồn lực bức bách đi vào khuôn khổ, thậm chí giết sạch.
Nhưng không có chút ý nghĩa.
Theo Vân Phi Dương, thủ hạ phụ thân đã không tán đồng mình, nhất định phải dùng thực lực chứng minh cho bọn hắn nhìn.
– Tiểu tử.
Phá Cổ Tiên Đế nói:
– Hỗ Bất Tiếu chỉ là Thiên Vương xếp hạng thứ tư, hắn có thể đột phá đến Tiên Đế, ba Vương khác chỉ sợ đã sớm đạt tới.
– Ta biết.
Ánh mắt Vân Phi Dương lấp lóe chiến ý.
– Cầm xuống toàn bộ bọn hắn mới có tính khiêu chiến.
“Haha.”
Phá Cổ Tiên Đế cười to.
– Một người đi đấu cùng bốn cường giả cấp Tiên Đế, phần dũng khí này đáng tán dương.
– Đi thôi.
– Đi đâu?
– Chấn Thiên Đế Thành.
Ánh mắt Vân Phi Dương kiên định nói.
Trung tâm Bắc Trung Ương Vực, cách Tĩnh Dạ Vương Thành vạn lý về phương Bắc, một tòa thành trì khí thế rộng rãi, vạn năm trước, tòa thành này là địa phương phồn hoa nhất Bắc Trung Ương Vực, gia tộc, thế lực, tông môn san sát, có thể nói cao thủ như mây.
Đáng tiếc, sau một lần biến cố, tòa thành trì này bị Thiên Đạo ngưng tụ lưu quang bao phủ, triệt để phong tồn.
Thành trì gọi Chấn Thiên Đế Thành, Chấn Thiên Tiên Đế làm chủ.
Vân Phi Dương rời khoi Tĩnh Dạ Thành, qua hơn một tháng, cuối cùng đi vào khu vực trung ương lớn nhất, vượt qua một tòa núi cao đã nhìn thấy lưu quang hình cung hiện ra phía trước.
– Quả nhiên bị phong ấn.
Phá Cổ Tiên Đế kết luận, khu vực lưu quang bao phủ là Chấn Thiên Đế Thành.
Vân Phi Dương tiếp tục tiến lên, một lúc lâu sau, đi đến trước lưu quang hình cung, rõ ràng cảm nhận được trong không khí ẩn chứa thiên uy nhàn nhạt.
Cách đó không xa, đứng rải rác rất nhiều võ giả, thưởng thức Phong Ấn Trận do Thiên Đạo ngưng tụ.Chấn Thiên Tiên Đế vẫn lạc, Chấn Thiên Đế Thành bị phong ấn, mặc dù đã biến thành lịch sử nhưng vẫn có rất nhiều võ giả trời nam đất bắc mộ danh mà đến.
“Ai.”
Một lão giả cao tuổi khoanh tay mà đứng, nhìn Phong Ấn Trận thở dài.
– Năm đó Chấn Thiên Tiên Đế cường hãn, uy phong bậc gì, ai có thể ngờ không chỉ vẫn lavj, ngay cả Đế Thành một tay chế tạo cũng bị phong ấn, buồn thay, buồn thay a!
– Hoàng tiền bối.
Có người sau lưng hỏi:
– Phong Ấn Trận của Thiên Đạo chẳng lẽ sẽ tồn tại vĩnh viễn?
Lão giả nói:
– Chỉ cần Chân Vũ Thần Vực còn tồn tại, Phong Ấn Trận sẽ vĩnh viễn không phai mờ, trừ phi…
– Trừ phi cái gì?
Có người vội hỏi.
Lão giả nghĩ một lát, nói:
– Trừ phi thành như năm đó Thiên Đạo tuyên bố, chỉ có huyết mạch Chấn Thiên Tiên Đế mới có thể mở ra phong ấn, để Đế Thành hiện ra dưới ánh mặt trời.”
– Hoàng tiền bối.
Có người nói.
– Gần đây nội vực tuyên truyền, Vân Phi Dương đến từ hạ giới là con trai của Chấn Thiên Tiên Đế.
– Không sai.
Người còn lại lên tiếng.
– Ta cũng nghe nói.
Hoàng tiền bối nói.
– Cũng không biết huyết mạch Chấn Thiên Tiên Đế có tới Chấn Thiên Đế Thành, giải phong Đế Thành mà phụ thân hắn từng chưởng khống hay không.