Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1744
Chương: Một Giấc Mộng
100 ngàn con hung thú, 100 ngàn khỏa tinh hạch.
Số lượng này cũng không coi là nhiều, nhưng quan trọng ở chỗ phẩm chất mỗi viên tinh hạch đều đến Tiên Nhân!
Vân Phi Dương ngồi xuống xếp bằng, linh hồn lực trong nháy mắt phân hóa, lấy ngưng luyện thuật và Nghịch Thiên Quyết điên cuồng tinh luyện.
Rất nhanh, bàng bạc Đạo Ý bị nhiếp ra từng sợi, dung nhập vào bên trong Tiên Thạch rỗng đã chuẩn bị kỹ càng.
– Cái này?
Phá Cổ Tiên Đế âm thầm chấn kinh.
Làm một cường giả đứng đầu, được chứng kiến thượng vị ngưng luyện sư ngưng luyện thượng phẩm Tiên Thạch nhưng tâm phân đa dụng ngưng luyện mới nhìn thấy lần đầu.
– Phải cần linh hồn lực và Đạo Ý mạnh cỡ nào mới có thể làm được?
Thời gian dần trôi.
Từng viên thượng phẩm Tiên Thạch không ngừng ngưng tụ.
Trước kia, Vân Phi Dương lần đầu ngưng luyện ra thượng phẩm Tiên Thạch, hao phí 500 khỏa tinh hạch cao cấp.
Bây giờ, theo cảnh giới và Đạo Anh xuất hiện, số lượng rút ngắn thật nhiều, ngưng tụ thượng phẩm Tiên Thạch chỉ cần 100 khỏa.
Dùng cái này tính toán, hắn thu hoạch 100 ngàn khỏa tinh hạch trong Vạn Ma Cốc có thể ngưng luyện ra 1000 viên thượng phẩm Tiên Thạch.
– Chỉ đủ Phá lão hấp thu ba năm
Vân Phi Dương vừa nghĩ, vừa tiếp tục ngưng luyện.
“Ông!”
“Ông!”
Từng khỏa tinh hạch bị thu sạch sẽ, từng viên Tiên Thạch được ngưng luyện thành.
Sau khi Vân Phi Dương ngưng luyện hoàn tất toàn bộ 100 ngàn khỏa tinh hạch, trọn vẹn hao phí hơn nửa năm.
Sau khi có Tiên Thạch sung túc, Phá Cổ Tiên Đế bắt đầu thu, sau khi hấp thu xong một viên, sắc mặt hiện ra vẻ phi thường kinh ngạc.
Lúc vừa mới phục sinh, hắn từng hấp thu qua một viên thượng phẩm Tiên Thạch, cường độ mạnh hơn ba phần so với Tiên Thạch lưu động trên thị trường, bây giờ lần nữa thu lại phát hiện, độ tinh khiết và mức Đạo Ý mạnh hơn ít nhất năm phần so với thượng phẩm Tiên Thạch phổ thông.
Nói đúng hơn là, Vân Phi Dương ngưng luyện 1000 viên thượng phẩm Tiên Thạch hoàn toàn có thể có thể so với một ngàn năm trăm viên thượng phẩm Tiên Thạch phổ thông!
– Tiểu tử.
Phá Cổ Tiên Đế sợ hãi than.
– Ngươi quả thực là yêu nghiệt.
Vân Phi Dương cười không nói, sau đó mà trở lại bên ngoài, tiến về một khu vực hung thú trải rộng.
1000 viên thượng phẩm Tiên Thạch không đủ để Phá Cổ Tiên Đế khôi phục, cho nên hắn còn cần không ngừng sát phạt, không ngừng thu hoạch tinh hạch.
Khu vực Vương Thành quản lý, đám hung thú gặp tai hoạ ngập đầu, bởi vì chỉ cần Vân Phi Dương tiến vào núi rừng, kết quả của chúng nó chính là vẫn lạc.
– Tình huống như thế nào?
– Tại sao nhóm hung thú cao cấp chết hết rồi?
Một đoàn đội tán tu lấy liệp sát hung thú kiếm sống tiến vào một mảnh sơn lâm, nhìn thấy từng con quái vật khổng lồ ngã trên vũng máu, trên mặt hiện ra vẻ khó tin.
“Xoát!”
Đột nhiên, một đạo ánh đỏ bay tới, rơi trước mặt bọn hắn, tiếp theo bước ra khỏi khu vực đó.
“Ừng ực.”
Đoàn đội tán tu thấy cả người người kia toàn là máu, quanh thân bao phủ lệ khí đáng sợ, nuốt ngụm nước bọt.
– Mẹ ta ơi!
– Tên kia là người sao?
Chờ Vân Phi Dương rời đi, bọn họ lấy lại tinh thần, ánh mắt hãi nhiên nghị luận.
Một màn như thế, thời gian sau đó diễn ra nhiều lần.
Đến mức, rất nhiều tán tu bên trong Vương Thành đều hình dung Vân Phi Dương cả người là máu, du đãng bên trong núi rừng là Cuồng Ma Áo Đỏ!
Chỉ cần sơn lâm mà hắn đi qua, thì sẽ thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông!
“Hô!”
Bên trong Tạo Hóa Giới Chỉ, Vân Phi Dương thở một ngụm trọc khí, trước người sắp hàng hơn ba ngàn viên thượng phẩm Tiên Thạch.
– Phá lão.
Hắn dò hỏi:
– Chừng này đủ chưa?
– Đã đủ rồi.
Phá Cổ Tiên Đế đáp.
Nhưng nghĩ tới trong khoảng thời gian ngắn, kẻ này không ngừng sát phạt, không ngừng ngưng tụ, vì muốn cung cấp gần 20 ngàn viên thượng phẩm Tiên Thạch cho mình, trong lòng vẫn không khỏi rung động.
Vân Phi Dương đứng dậy, cười nói:
– Vậy ta yên lặng chờ ngươi khôi phục đỉnh phong, giúp ta đả thông thời không thông đạo liên tiếp hạ giới.Nói xong, hắn ra bên ngoài về đến Vương Thành, mới vừa đến phủ Tướng Quân, chuyện thứ nhất hắn làm là đi ngủ!
Không ngừng giết hung thú, không ngừng ngưng luyện thượng phẩm Tiên Thạch, cho dù thân thể làm bằng sắt cũng không chịu đựng nổi.
“Phù phù.”
Vân Phi Dương nằm trên giường mềm mại rất nhanh thiếp đi, đồng thời làm một giấc mộng.
Hắn mơ tới Lâm Chỉ Khê, mơ tới Mục Oanh, mơ đến nhi tử Vân Vô Ưu, cũng mơ tới bọn người La Mục, mà bọn họ đều đi vào Chân Vũ Thần Vực.
Đây là một giấc mộng đẹp.
Nhưng khiến Vân Phi Dương rất ngạc nhiên là trong mộng hắn nhìn thấy một nữ nhân vừa xa lạ nhưng lại rất quen thuộc, đứng tại phía xa Vương Thành, mỉm cười nhìn mình.
Đây là ai?
Tại sao lại cho ta một cảm giác thân thiết?
Trong mộng, Vân Phi Dương nỗ lực phóng thích Tiên Niệm, muốn nhìn rõ nữ nhân mông lung như sương nhưng lại rất khó dò xét chân dung của nàng.
“Hô!”
Một trận gió thổi tới.
Trong mộng Vân Phi Dương mơ hồ nghe được, nữ nhân gọi:
– Con ta…
“Ông!”
Vân Phi Dương như bị sét đánh, sững người tại chỗ.
Ngắn ngủi sau, hắn vội vàng chạy về phía nữ nhân kia, nhưng vừa đi mấy bước, đối phương dần dần biến mất, chỉ có thể thấy rõ ràng khóe miệng của nàng đang mỉm cười.
“Xoát!”
Vân Phi Dương đột nhiên từ ngồi dậy trên giường, nhìn thấy cảnh vậy trong phòng, lúc này mới ý thức được thì ra vừa rồi mình đang nằm mơ.
Vân Hải Chi Điên.
Một nữ tử che mặt dáng người uyển chuyển, yên tĩnh đứng đó, hồi lâu sau, một đạo lưu quang bay đến dung nhập vào trong cơ thể nàng.
– Con ta.
– Con và ta là mẹ con nhưng bây giờ chỉ có thể gặp nhau trong mộng…
Nữ tử ưu thương, nức nở.
Một trận quái mộng làm cho Vân Phi Dương bắt đầu suy nghĩ miên man.
– Ta có phải con trai của Tiên Đế hay không, phụ thân ta là ai? Mẫu thân của ta là ai? Bọn họ có khoẻ mạnh không?
– Nữ nhân xuất hiện trong mộng kia đã nói hai chữ con ta, chẳng lẽ đó chính là mẫu thân của ta?
Vân Phi Dương nắm thật chặt quyền đầu.
Hắn luôn tỉnh táo, nhưng mỗi khi nghĩ đến người thân của mình thì lại trở nên dị thường hỗn loạn.
– Đúng rồi!
Vân Phi Dương nhớ tới cái gì, nói:
– Vân vụ!
– Vân vụ?
Phá Cổ Tiên Đế nâng cằm lên nói:
– Nếu như ta nhớ không lầm thì Trung Ương Vực có một ngọn núi cao, lâu ngày bị vân vụ bao phủ, được thế nhân xưng là Vân Hải Sơn.
– Vân Hải Sơn…
Vân Phi Dương thì thầm.
Năm đó hắn cũng từng gặp qua một giấc mộng, mơ tới khi còn bé mình được mẫu thân ôm, đặt tên Vân Phi Dương, lúc ấy hoàn cảnh cũng là ở giữa một biển mây mênh mang.
Mới đầu Vân Phi Dương cho rằng đám mây này có khả năng là một khu vực tại Thần Giới, nhưng bây giờ suy đoán, có thể ở Chân Vũ Thần Vực?
Tại sao nghĩ như vậy?
Rất đơn giản, nếu như mình là con trai của Tiên Đế, phụ mẫu khẳng định cũng ở Chân Vũ Thần Vực.
– Phá lão.
Vân Phi Dương hỏi lần nữa.
– Bên trong Cửu đại Tiên Đế, có Tiên Đế nào họ Vân hay không?
Phá Cổ Tiên Đế nói:
– Chấn Thiên Tiên Đế, họ Vân.
– Chấn Thiên Tiên Đế?
Thân thể Vân Phi Dương hơi run rẩy.
Nếu như mình là con trai của Tiên Đế, mà Chấn Thiên Tiên Đế này lại có họ Vân, rất có thể chính là phụ thân của mình!
Hắn cố gắng bảo trì trấn định hỏi.
– Có biết tên của hắn hay không?
Phá Cổ Tiên Đế lắc đầu.
– Ta chỉ biết hắn họ Vân, bình sinh cũng chỉ gặp nhau một lần.
Vân Phi Dương kinh ngạc.
Nội Vực chỉ có chín Tiên Đế, khẳng định phải thường xuyên gặp nhau mới đúng.
Phá Cổ Tiên Đế nói:
– Chấn Thiên Tiên Đế là một võ si gần như điên cuồng, sau khi đạt đến thành tựu Tiên Đế, một mực bế quan rất ít xuất hiện.