Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1705
Chương: Tiên Đế Bố Trí Bẩy Rập
———————
Võ giả bên trong Chân Vũ Thần Vực có khả năng chưa thấy qua Tiên Vương tàn quyển, lại biết Đạo Hóa Kinh, bởi vì tàn quyển ghi chép tâm pháp này.
Nghe nói, tu luyện Đạo Hóa Kinh, thành tựu thấp nhất là thượng vị Tiên Vương, thậm chí có thể đạt đến cấp Tiên Đế.
Năm đó, sáu quyển Tiên Vương tàn quyển xuất thế để nội vực chấn động, ngay cả Tiên Đế đều xuất động chính là bắt nguồn từ Đạo Hóa Kinh.
Về sau chuyện này lắng lại, Tiên Vương tàn quyển rơi vào trong tay người nào, không ai biết rõ, có người học được tâm pháp cường hãn hay không cũng là một mê đề.
– Tên này tu luyện Đạo Hóa Kinh?
– Làm sao có thể!
Nhóm dòng chính gia tộc bị trấn áp đã quên tình cảnh hiện tại, lấy ánh mắt chấn kinh nhìn về phía người trẻ tuổi lạlẫm.
Vân Phi Dương cũng rất khiếp sợ, hắn chấn kinh vì lão gia hỏa đã chết sao lại biết mình có khẩu quyết Đạo Hóa Kinh?
Phá Cổ Tiên Đế cười nói:
– Ngươi đang nghĩ, tại sao Bản Đế biết ngươi tu luyện Đạo Hóa Kinh?
– Không sai.
Vân Phi Dương không phủ nhận.
Phá Cổ Tiên Đế nói:
– Sau khi bản Đế thu được một quyển Tiên Vương tàn quyển, khổ tâm nghiên cứu ngàn năm, từ đó nhìn trộm ra khí tức Thông Thiên Tiên Vương, cho nên bố trí trận pháp ở đây, chỉ có người có khí tức đồng dạng mới có thể tiến vào.
Vân Phi Dương bừng tỉnh đại ngộ.
– Nói như vậy, ngươi ở chỗ này thiết lập hạ bẫy rập cũng vì chờ ta đến?
– Không sai.
ổ ếPhá Cổ Tiên Đế cười nói.
Mảnh phế tích này được hắn chế tạo lúc còn sống, bố trí Huyết Ma Hoàn Hồn Trận chỉ là phụ, thật đang đợi võ giả tu luyện Đạo Hóa Kinh tiến vào.
“Bành! Bành! Bành!”
Đúng lúc này, lại có mấy mười dòng chính bạo thể mà chết, máu tươi hóa thành sinh cơ rót vào bên trong thân thể Phá Cổ Tiên Đế, khiến cho sắc mặt hắn lại có thêm mấy phần hồng nhuận phơn phớt.
Nhóm dòng chính may mắn còn sống sót nhìn thấy người khác tuỳ tiện vẫn lạc, thật tâm thần sụp đổ.
– Tiểu tử.
Phá Cổ Tiên Đế cười nói:
– Làm ra lựa chọn đi.
Vân Phi Dương nói:
– Ta có chút không hiểu, ngươi đã có thể mượn nhờ Huyết Ma Hoàn Hồn Trận phục sinh, tại sao nhất định phải chờ người tu luyện Đạo Hóa Kinh như ta đến đây?
Phá Cổ Tiên Đế khẽ nhíu mày, nói:
– Tiểu tử, ngươi nói hơi nhiều.
Vân Phi Dương lẩm bẩm.
– Có lẽ Huyết Ma Hoàn Hồn Trận không đủ để ngươi chân chính phục sinh, còn phải cần phương thức khác, tỉ như tu luyện khẩu quyết Đạo Hóa Kinh?
Ánh mắt Phá Cổ Tiên Đế âm trầm xuống.
Thấy sắc mặt hắn biến hóa, Vân Phi Dương cười nói:
– Xem ra, ta đoán không sai, ngươi muốn chân chính sống lại, phải dựa vào Đạo Hóa Kinh.
Phá Cổ Tiên Đế trầm giọng nói:
– Tiểu tử, kiên nhẫn của Bản Đế có hạn, ngươi tốt nhất nhanh nói khẩu quyết ra, nếu không thì kết cục sẽ giống như bọn họ.
“Bành!”
“Bành!”
Vừa dứt lời, mấy chục tên võ giả bạo thể mà chết.
Nhóm dòng chính gia tộc tiến vào phế tích có hơn ba trăm người, đi qua chém giết lúc trước và nổ tung liên tiếp nãy giờ, còn sót lại chỉ có trăm người.
– Nếu như ngươi không muốn sống nữa.
Vân Phi Dương nghĩ một lát, cười nói:
– Thì có thể giết ta.
Tên này không sợ hãi, bởi vì hắn biết, đối phương chắc chắn sẽ không giết mình, nếu không sẽ không nhọc lòng bố trí bẩy rập phức tạp ở chỗ này.
Quả nhiên.
Phá Cổ Tiên Đế tuy tức giận lại không động thủ, mà cười nói:
– Tiểu gia hỏa, ngươi rất thông minh.
– Cám ơn khích lệ.
Vân Phi Dương cười nói.
Lo lắng trong lòng cũng triệt để buông lỏng, chí ít hiện tại mình an toàn.
– Như vậy đi.
Phá Cổ Tiên Đế đề nghị.
– Ngươi nói khẩu quyết ra, Bản Đế tặng Phá Cổ Bảo Tháp cho ngươi cũng đưa ngươi rời khỏi phế tích.
– Phá Cổ Bảo Tháp?
Mọi người hít một hơi lãnh khí.
Nguyên lai, tiểu tháp mình tranh đoạt lúc trước lại là bản mệnh Tiên Ấn của Tiên Đế!
– Không được.
Vân Phi Dương nói:
– Ta làm sao biết ngươi nói có đáng tin cậy không, vạn nhất chân trước giao khẩu quyết cho ngươi, chân sau đã trở mặt giết ta.
– Không biết.
Phá Cổ Tiên Đế ngưng trọng nói:
– Bản Đế lấy nhân cách đảm bảo tuyệt không thương tổn ngươi mảy may.
Vân Phi Dương hơi chút trầm ngâm, nói:
– Như vậy đi, ta không muốn Phá Cổ Bảo Tháp, ngươi giao bản cổ tịch trong tay ngươi cho ta là được.
Phá Cổ Tiên Đế nói:
– Bản Đế đã tu luyện có thành tựu Tiên Vương tàn quyển có khẩu quyết Đạo Hóa Kinh này, ngươi đã muốn, cho ngươi cũng không sao.
“Hưu!”
Vừa dứt lời, tàn quyển bay tới, nhẹ nhàng rơi vào trong tay Vân Phi Dương.
Khóe miệng dòng chính các gia tộc co giật.
Nguyên lai, sách cổ ố vàng trong tay là Tiên Vương tàn quyển trong truyền thuyết.
Phá Cổ Bảo Tháp cố nhiên mạnh nhưng rõ ràng không cách nào đánh đồng cùng với tàn quyển ghi chép lại khẩu quyết Đạo Hóa Kinh.
Dù sao, chí bảo chỉ cung cấp lực chiến đấu cố định, tu luyện Đạo Hóa Kinh lại có cơ hội rất lớn thành tựu Tiên Vương, thậm chí Tiên Đế.
– Tiểu tử.
Phá Cổ Tiên Đế nói:
– Đồ,vật đã cho ngươi, giao Đạo Hóa Kinh khẩu quyết ra đi.
– Có thể.
Vân Phi Dương cười nói.
Nhưng vừa dứt lời, hưu một cái hư không tiêu thất.
– Người đâu?
Sắc mặt Phá Cổ Tiên Đế đại biến.
Nhóm dòng chính các gia tộc bị khống chế trợn tròn hai mắt.
Một người sống sờ sờ, bị trận pháp áp chế, làm sao lại đột nhiên tiêu thất, chẳng lẽ thi triển bí pháp gì đó?
“Xoát!”
Nhưng vào lúc này, Phá Cổ Tiên Đế đứng dậy.
Hắn nện bước chân suy yếu đứng ngay khu vực Vân Phi Dương biến mất, cầm lên một hạt cát không thấy được, nói:
– Tiểu tử, ngươi núp bên trong vô dụng.
Nguyên lai, Vân Đại Tiện Thần bị khống chế đưa thân vào tạo hóa giới chỉ, bởi vì làm trước mắt bao người, hóa thành hạt cát rất dễ bị Phá Cổ Tiên Đế phát hiện.
– Ta không phải trốn.
Thanh âm Vân Phi Dương truyền ra từ hạt cát.
– Ta muốn xác nhận xem Tiên Vương tàn quyển có phải thật hay không.”
Mọi người nghe vậy, âm thầm kinh ngạc.
Kẻ này nhất định có chí bảo thần kỳ, có thể ẩn giấu thân thể.
– Yên tâm đi.
Phá Cổ Tiên Đế nói:
– Tuyệt đối là hàng thật.
Vân Phi Dương đương nhiên biết là hàng thật.
Hắn hiện tại ngồi xếp bằng xuống, mở ra thời gian gia tốc, bắt đầu thu lấy Đạo Ý bàng bạc bên trong tàn quyển.
Hắn cũng không biết Phá Cổ Tiên Đế dùng phương pháp gì có thể không nhìn Đạo Ý mà mở tàn quyển ra, nhưng thứ này vẫn còn, tuyệt đối là vật bổ.
Một khi hấp thu toàn bộ, anh nhi bên trong thai thể khẳng định sẽ xuất thế, đến lúc đó Đạo Ý tăng vọt, có lẽ có thể sẽ thoát ly khỏi trói buộc của uy áp.
Vân Phi Dương không phải người ngu, sẽ không tin tưởng giao khẩu quyết ra xong, Phá Cổ Tiên Đế sẽ buông tha mình, cho nên muốn thoát khốn, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
– Đừng nóng vội.
Hắn mở miệng nói:
– Cho ta một chút thời gian, chờ nghiệm chứng thật giả, ta tự nhiên sẽ đi ra, cũng giao các Đạo Hóa Kinh khẩu quyết khác cho ngươi.
– Được.
Phá Cổ Tiên Đế nói:
– Bản Đế cho ngươi thời gian.
Hắn cũng không biết, Vân Phi Dương đang bên trong không gian có thời gian gia tốc, càng không nghĩ tới tên kia có thể thu lấy táo bạo Đạo Ý do Thông Thiên Tiên Vương lưu lại.
Nếu không, tuyệt sẽ không sảng khoái đáp ứng.”Bành! Bành!”
Trong trận pháp, lại có mấy dòng chính gia tộc bạo thể mà chết.
Đám võ giả chưa vẫn lạc, từng người mặt xám như tro, bọn họ biết, dù Vân Phi Dương có cho khẩu quyết hay không, mình vẫn rất khó thoát khỏi cái chết.
Nguyên bản, một hành trình tầm bảo đơn giản lại biến thành hành trình đi chịu chết, đây không thể nghi ngờ rất bi kịch.