Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1633
Chương: Thu Đạo Ý Trên Tàn Quyển!
Đạt được cuốn Đạo Hóa Kinh tàn quyển thứ hai, Vân Phi Dương mở ra dễ như trở bàn tay, đây là việc vui.
Bất quá, một đoạn văn tự sau cùng lại làm cho hắn sụp đổ.
Rất rõ ràng, Đạo Hóa Kinh tàn quyển thứ hai trong sáu bản, muốn tu luyện khẩu quyết phía trên, trước hết phải tu luyện khẩu quyết bản tàn quyển thứ nhất.
Còn về khẩu quyết phía sau chắc cũng phải dựa theo 3 4 5 6 trình tự đến tu luyện, nếu có sai lệch, chlà bạo thể mà chết.
Vân Phi Dương im lặng một hồi đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói.
– Chẳng lẽ hài cốt không phải hấp thu Đạo Ý vẫn lạc mà do gượng ép tu luyện đoạn khẩu quyết thứ hai mới bạo thể mà chết?
Ý nghĩ này hiện lên, để hắn khẳng định.
Cũng lẩm bẩm.
ấ ể ế- Một đoạn văn sau cùng cũng không phải nói đùa, không dựa theo trình tự tu luyện, tất sẽ bạo thể mà chết.
– Không tsai
Đúng vào lúc này, Thông Thiên Xà chui ra từ ống tay áo.
“Phi.”
Vân Phi Dương khinh bỉ.
– Ngươi còn có mặt mũi đi ra?
Thông Thiên Xà một mực trong cơ thể hắn, chưa từng rời thân, lúc trước chắc do kiêng kị vì quá nhiều Tiên Vương, nên bị dọa co lại thành một đoàn.
– Tiểu tử.
Thông Thiên Xà giả bộ kinh ngạc nói:
– Ta mới ngủ một hồi, sao ngươi lại tìm được thêm một bản Đạo Hóa Kinh tàn quyển rồi?
– Ngươi cứ giả vờ đi.
Vân Phi Dương liếc nó một cái.
Thông Thiên Xà nói sang chuyện khác.
– Kỳ quái, khu vực này có tàn quyển, tại sao ta không phát giác.
Chí bảo xuất thế, nó một mực quan sát.
Cho đến khi Vân Phi Dương tiến vào tạo hóa giới chỉ, loại trừ lưu quang mới biết được đây là Đạo Hóa Kinh tàn quyển mình muốn tìm!
Đột nhiên lại lấy thêm một bản tàn quyển, Thông Thiên Xà rất phấn khởi, đồng thời thầm nghĩ, mình theo đúng người, nếu không rất khó tìm được hai bản tàn quyển nhanh như vậy.
Vân Phi Dương nói:
– Đạo Hóa Kinh tàn quyển bị một loại lực lượng nào đó ngăn cách phong tỏa, đừng nói ngươi không cách nào dò xét, dù cường giả cấp Tiên Vương cũng rất khó nhìn thấu.
Hắn có thể đoán được, bố trí ngăn cách lực lượng do hài cốt lúc còn sống cách làm.
Có lẽ sau khi tu luyện đoạn khẩu quyết thứ hai tự biết phải bỏ mạng, không cam tâm nên mới lấy lực lượng phong tỏa gò núi, phong tỏa tàn quyển, không nghĩ tới người ta cũng biết.
Hành vi rất tự tư.
Nhưng Vân Phi Dương phán đoán đại khái, hài cốt lúc còn sống tất có thực lực cường hãn, nếu không cũng không thể giấu được nhiều Tiên Vương như vậy.
– Thì ra là thế.
Thông Thiên Xà bừng tỉnh đại ngộ.
Vân Phi Dương nâng cằm nói:
– Tại sao Đạo Hóa Kinh tàn quyển lại đột nhiên bay đến tay ta?
Hắn không cho rằng mình nắm giữ bá vương khí, có thể chủ động hấp dẫn tàn quyển.
“Ai.”
Nghĩ một lát, Vân Phi Dương buông tay, rất bất đắc dĩ nói:
– Có thể do ta quá tuấn tú.
“Phù phù.”
Thông Thiên Xà ngã khỏi tay hắn, trợn trắng mắt nghĩ thầm tên này thật không biết xấu hổ.
Nó lần nữa bò tới cánh tay Vân Phi Dương giải thích.
– Bên trong Đạo Hóa Kinh tàn quyển ẩn chứa tiên niệm chủ nhân, ngươi đã từng chạm qua, có khí tức lưu lại, có lẽ sẽ hấp dẫn tới.
Suy đoán này đáng tin hơn nhiều.
Có phải vì khí tức mình cảm nhiễm để tàn quyển bay tới hay không, Vân Phi Dương không cần cân nhắc thêm, giờ hắn đang quan tâm một tàn quyển khác trong tay mình là thứ mấy?
Nếu như là thứ nhất cũng đại biểu, chỉ cần mở nó ra thì có thể tu luyện khẩu quyết Đạo Hóa Kinh một hai quyển đầu!
“Xoát!”
Tâm niệm Vân Phi Dương khẽ động, gọi bản tàn quyển còn lại ra.
Nhưng phóng thích tiên niệm muốn mở ra lại như lúc trước, không có cách nào rung chuyển.
“Ai.”
Vân Phi Dương thở dài một hơi.
– Vẫn không được.
– Có phải phương thức sai.
Hắn bắt đầu suy nghĩ, trong thức hải ấp ủ một ý nghĩ lớn mật, đó là, thu hết Đạo Ý ẩn chứa bên trong tàn quyển!
Ý nghĩ này, bắt nguồn từ hài cốt.
Trước mắt hắn phán đoán, một, hài cốt lúc còn sống có thể chết vì hấp thu Đạo Ý, hai, gượng ép tu luyện đoạn khẩu quyết thứ hai mà vẫn lạc.
– Nếu là nguyên nhân thứ hai.
Vân Phi Dương nâng cằm suy đoán.
– Cũng đại biểu, đạo ý trên tàn quyển biến mất, nhất định bị hắn hấp thu, người không chỉ không có việc gì, còn mở ra tàn quyển, từ đó có thể tu luyện khẩu quyết.
“Ba.”
Hắn búng tay một cái, nói.
– Hấp thu!
Vân Phi Dương không phải một người do dự, căn cứ phán đoán và phân tích, cuối cùng quyết định lớn mật thu lấy đạo ý bên trong tàn quyển, mà đây có lẽ chính là phương thức mở ra tàn quyển.
– Ngươi điên rồi!
Thông Thiên Xà nói:
– Đạo ý trên tàn quyển do chủ nhân trước khi vẫn lạc rót vào, tuy chỉ chia làm sáu phần nhưng cũng không phải Chuẩn Tiên đại viên mãn như ngươi có thể tự tiện hấp thu!
– Ngươi nói kiểu này, ta nhất định phải hấp thu.
Vân Phi Dương cười nói.
Đạo ý trên tàn quyển do Thông Thiên Tiên Vương rót vào.
Hắn là một đại vị Tiên Vương, lý giải Đạo Ý tất vô cùng kinh khủng, nếu như biến thành của mình, tuyệt đối là một món tiền khổng lồ.
– Tốt thôi.
Thông Thiên Xà nói:
– Ngươi đã muốn tìm chết, ta cũng không ngăn trở, nhưng đầu tiên nói trước, nếu như ngươi bạo thể mà chết, sớm trả Linh Hồn Bổn Nguyên cho ta!
Vân Phi Dương quăng nó bay ra ngoài, nói.
– Ta chết, ngươi vui vẻ lắm hả?
– Không vui.
Thông Thiên Xà chân thành nói.
Nó còn trông cậy vào đối phương giúp mình tìm ra càng nhiều Đạo Hóa Kinh tàn quyển.
Vân Phi Dương không để ý đến tiểu xà trùng nữa mà hít sâu một hơi, khống chế tiên niệm để tàn quyển ẩn chứa bàng bạc Đạo Ý lơ lửng giữa trời.
Nói thật.
Nếu không có hài cốt.
Vân Phi Dương thật không dám thu, sợ khó có thể tiêu hóa, bạo thể mà chết.
Nhưng nghĩ lại, người ta đã dám không sợ chết đi một bước này, tại sao mình không dám mạo hiểm?
Một tên võ giả, phải có dũng tâm.
Mà bao nhiêu cường giả sở dĩ có thể trở thành cường giả cũng vì chậm rãi trưởng thành bên trong cửu tử nhất sinh!
“Xoát!”
Vân Phi Dương thu hồi tạp niệm, ổn định tâm thần.
Lúc sau, hắn phóng thích linh hồn lực bao phủ Đạo Hóa Kinh tàn quyển, bắt đầu câu thông, chậm rãi dẫn dắt ra.
Cầu phú quý trong nguy hiểm.
Nhưng mà phải cẩn thận, dù sao mạng chỉ có một.
Vân Phi Dương cực kỳ cẩn thận thao tác, có chút Đạo Ý hóa thành một đầu dây nhỏ bay tới.
“Hưu!”
Cuối cùng Đạo Ý bị kéo ra, dung nhập lỗ mũi Vân Phi Dương, chui vào cơ thể.
Đạo Ý nhập thể.
Sắc mặt Vân Phi Dương đột nhiên dữ tợn.
Đạo Ý của Thông Thiên Tiên Vương như ngựa chứng mất trói, mạnh mẽ đâm tới đâm lui trong kinh mạch hắn.
– Nghịch Thiên Quyết, trấn áp cho ta!
Vân Phi Dương hô to trong lòng, Nghịch Thiên Quyết điên cuồng vận chuyển, hình thành một cỗ khí tức cường đại triệt để bao phủ Đạo Ý đang không ngừng va chạm trong người.
Đạo Ý táo bạo bị Nghịch Thiên Quyết trấn áp dần dần dịu dàng ngoan ngoãn, sắc mặt dữ tợn của Vân Phi Dương cũng dần giãn ra.- Rất tốt!
Hắn mừng rỡ không thôi.
Ngay từ đầu Vân Phi Dương thật lo lắng, Nghịch Thiên Quyết không chế phục được sự táo bạo của Đạo Ý, bây giờ xem ra mình đã đánh giá thấp Nghịch Thiên Quyết, đánh giá cao đạo ý tràn ngập trên tàn quyển.