Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1580
Chương: Không Từ Bỏ, Không Thỏa Hiệp
Sáng sớm, Vân Phi Dương tiến về Chuyển Đổi Các đổi lấy Tiên thạch, trên đường đã nghĩ kỹ, xuất ra tám viên trung phẩm Tiên thạch đổi lấy mười sáu viên hạ phẩm Tiên thạch.
Không nghĩ tới bị chưởng quỹ Hằng Thông Thương Hành ngăn cản, lấy bốn viên trung phẩm Tiên thạch đổi lấy mười một viên hạ phẩm Tiên thạch.
Thế thì rõ ràng nhiều hơn Chuyển Đổi các ba viên.
“Chậc chậc.”
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
– Xem ra, trung phẩm Tiên thạch ta ngưng luyện có phẩm chất rất cao .
Hắn không cho rằng nhà buôn lớn nhất Tây Nam Vực sẽ mua bán lỗ vốn, trung phẩm Tiên thạch của mình nhất định rất có giá trị.
Theo võ giả phổ thông, trung phẩm Tiên thạch và hạ phẩm Tiên thạch rất khác nhau về lượng.
Trên thực tế, không sai tý nào.
Nhưng nếu như trung phẩm Tiên thạch cao phẩm còn rất khác biệt.
Phải biết, Tiên thạch không chỉ có tác dụng để võ giả thu lấy Đạo Ý như tinh hạch một dạng, còn có rất nhiều công dụng khác.
Tỉ như khảm nạm trên vũ khí, khảm nạm trên hộ giáp đề thăng lực lượng và phòng ngự.
Nếu như một món binh khí hoặc đồ phòng ngự có thể khảm nạm một viên Tiên thạch, hiển nhiên, phẩm chất Tiên thạch cao mới có thể kích phát hiệu quả tốt hơn.
Giá trị trung phẩm Tiên thạch Vân Phi Dương ngưng luyện thể hiện ở nơi này.
Cửa hàng Hằng Thông lấy thêm ra ba viên hạ phẩm Tiên thạch đổi, không những không lỗ, còn kiếm lời. Dù sao, trung phẩm Tiên thạch cao phẩm không nói lông phượng sừng lần, những có chút hi hữu.
– Chân tiểu hữu.
Giao dịch hoàn thành, Lộ chưởng quỹ cười nói:
– Nếu vị ẩn cư đại sư kia lại ngưng luyện ra trung phẩm Tiên thạch đồng phẩm chất, còn mời đến cửa hàng ta đổi lấy.
– Ừm.
Vân Phi Dương nói:
– Thế đổi thêm bốn viên đi.
Hắn nhất định phải chuẩn bị mười sáu viên hạ phẩm Tiên thạch, bây giờ mới có mười một viên.
Lộ chưởng quỹ khẽ giật mình.
– Tiểu hữu còn có bốn viên?
“Ba.”
Vân Phi Dương lần nữa đặt bốn viên trung phẩm Tiên thạch lên quầy.
Lộ chưởng quỹ vội vàng dò xét, xác định phẩm chất y như bốn viên lúc trước, nhất thời hớn hở ra mặt!
Cuối cùng, Vân Phi Dương đổi tám viên trung phẩm Tiên thạch thu được hai mươi hai viên hạ phẩm Tiên thạch tại cửa hàng Hằng Thông.
– Chân tiểu hữu.
Lộ chưởng quỹ đưa tới một thẻ đen, cười nói:
– Đây là Chí Tôn Hắc Diệu thẻ của cửa hàng Hằng Thông, tấm thẻ này trong người, có thể hưởng thụ quy cách phục vụ tối cao nhất trong các chi nhánh ở các thành khác.
“A.”
Vân Phi Dương tiếp nhận thẻ, nói:
– Lộ chưởng quỹ, cáo từ.
– Mời.
Lộ chưởng quỹ vội vàng tiễn đưa.
Vân Phi Dương vừa đi đến cửa trước đã ngừng chân, liếc Tô Tiểu Tiểu đằng sau một cái.
Lộ chưởng quỹ thấy thế, vội vàng lấy ra một tờ văn trong giới chỉ cười nói:
– Chân công tử, đây là khế ước bán thân, từ hôm nay trở đi, nàng trở thành người của công tử.
Kết giao một người trẻ tuổi phía sau có trung vị ngưng luyện đại sư, đưa một tỳ nữ, hoàn toàn không tính là gì.
– Ừm.
Vân Phi Dương nhận lấy khế ước thư, nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu, cười nói:
– Đi theo ta đi.
“A.”
Tô Tiểu Tiểu cúi đầu đi tới, trong lòng đắng chát không thôi.
Từ nhỏ bị bán vào cửa hàng Hằng Thông, nàng mất đi tự do, cũng mất đi quyền lợi, chỉ có thể nghe lời.
– Tiểu Nghiên muội muội.
Trên đường phố, Dạ Khâu Lăng rất buồn bực nói:
– Từ khi cha ta đề thân, nàng vẫn rầu rĩ không vui, không muốn gả cho ta sao?
Bách Lý Nghiên cúi đầu hành tẩu không nói.
Đúng.
Nàng không muốn gả cho Dạ Khâu Lăng.
Nhưng ở trong tình cảnh này, nàng giống như Tô Tiểu Tiểu, đã không có quyền lựa chọn.
– Tiểu Nghiên muội muội.
Dạ Khâu Lăng theo phía sau, chân thành nói:
– Ta cam đoan, sau khi muội ngươi gả cho ta, nhất định sẽ rất hạnh phúc.
“A.”
Bách Lý Nghiên ứng một tiếng.
Đúng vào lúc này, Vân Phi Dương mang theo Tô Tiểu Tiểu vừa vặn đi ra cửa hàng Hằng Thông.
– Chân tiểu hữu.
Lộ chưởng quỹ ân cần cười nói:
– Cửa hàng Hằng Thông sẽ ở lại chỗ này tạm cư một đoạn thời gian, nếu như có thời gian, còn mời thường tới làm khách.
– Không có vấn đề.
Vân Phi Dương chắp tay cười nói.
– Chân tiểu hữu.
Lộ chưởng quỹ nói tiếp:
– Trong tiệm còn có việc, Lộ mỗ không tiễn xa.
– Lộ chưởng quỹ đi làm việc đi.
Vân Phi Dương cười nói.Cách đó không xa, Dạ Khâu Lăng nhìn thấy Lộ chưởng quỹ nhiệt tình, khách khí như thế, mặt nhất thời lại đau.
Thật xui xẻo.
Dẫn Tiểu Nghiên muội muội đi giải sầu cũng có thể đụng gia hỏa đáng giận này.
Vân Phi Dương phát hiện Bách Lý Nghiên và Dạ Khâu Lăng, nhưng không có tiến lên chào hỏi, mà cười nói:
– Tiểu Tiểu, nàng một mực làm tỳ nữ của cửa hàng sao?
– Vâng, công tử.
Tô Tiểu Tiểu cung kính đáp.
Vân Phi Dương nói:
– Có nghĩ tới chuộc thân, tự do không?
– Cái này…
Tô Tiểu Tiểu nghĩ một lát, lắc đầu nói:
– Không có.
– Vì cái gì?
Vân Phi Dương hỏi.
Tô Tiểu Tiểu trầm mặc một lúc, đáp:
– Ta từ nhỏ bị bán vào cửa hàng, không chỗ nương tựa, coi như chuộc thân cũng không biết nên đi đâu.
Bách Lý Nghiên đang cúi đầu hành tẩu nghe vậy, cảm động lây.
Mặc dù nàng không phải tỳ nữ nhưng có tình cảnh giống nhau, rời khỏi Dạ gia, mình nên đi nơi nào?
Vân Phi Dương nói:
– Tiểu Tiểu, nàng có nghĩ tới, trong đời người thường sẽ có quý nhân xuất hiện, giúp nàng khôi phục tự do?
– Quý nhân tương trợ?
Tô Tiểu Tiểu lắc đầu.
– Ta không biết.
Vân Phi Dương đi tới, giơ khế ước bán thân trong tay, chân thành nói:
– Người sống trên đời, dù thân ở trong nghịch cảnh cũng không nên từ bỏ, càng không thể thỏa hiệp.
“Hô!”
Hỏa diễm xuất hiện, khế ước bán thân hóa thành tro tàn.
– Công tử…
Tô Tiểu Tiểu ngốc trệ.
Tờ khế ước bán thân này đã trói buộc nàng rất nhiều năm, để cho nàng mất đi tự do, mất đi quyền lựa chọn.
Bây giờ bị đốt cháy hầu như không còn, đại biểu triệt để giải thoát.
Vân Phi Dương nói:
– Ta chính là quý nhân của nàng, mà nàng đã khôi phục sự tự do, đi con đường nào, tự mình lựa chọn mà không phải bị người khác chưởng khống.
“Phù phù.”
Tô Tiểu Tiểu quỳ xuống, nói:
– Tiểu Tiểu nguyện ý đi theo công tử!
Trong tiệm, nàng vì khế ước bán thân ước thúc mới theo Vân Phi Dương, bởi vì không có quyền lựa chọn.
Bây giờ tiếp tục theo Vân Phi Dương, chính do nàng tự mình lựa chọn.
“Hưu!
Vân Phi Dương vung tay nâng Tô Tiểu Tiểu lên, nói:
– Nhớ kỹ, về sau dù đối mặt nghịch cảnh như thế nào, không được từ bỏ, không thỏa hiệp.
– Vâng.
Tô Tiểu Tiểu đáp.
Vân Phi Dương nói:
– Chúng ta đi thôi.
Bóng lưng hai người dần dần biến mất trên đường phố.
– Cắt.
Dạ Khâu Lăng nói:
– Tên này thực dối trá.
Chán ghét một người, dù nói cái gì đều nghe rất chói tai.
– Không từ bỏ, không dễ dàng thỏa hiệp…
Bách Lý Nghiên âm thầm lẩm bẩm.
Vân Phi Dương nói những lời này, Tô Tiểu Tiểu biết hay không rất khó nói, nhưng đại tiểu thư xuất thân danh môn như nàng lại có thể nhìn trộm ra hàm nghĩa bên trong.
– Tiểu Nghiên muội muội.
Dạ Khâu Lăng hỏi:
– Nàng đang suy nghĩ gì đấy?
– Không có..
Bách Lý Nghiên lấy lại tinh thần, nói:
– Không có suy nghĩ gì.
Nói rồi cúi đầu tiếp tục hành tẩu, Dạ Khâu Lăng vẫn phi thường kiên nhẫn đi phía sau làm trò cho nàng vui.
Vân Phi Dương đi tới một con phố khác, thu hồi tiên niệm, thầm nói.
– Ta dụng tâm lương khổ khuyên bảo như thế, nếu như nàng không hiểu ý, quả nhiên không còn đường cứu.