Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1577
Chương: Cái Đánh Mặt Này, Quá Mãnh Liệt!
Tối đến.
Trên đường phố Dạ thành, đèn đuốc sáng trưng.
Trước cửa Túy Nguyệt Lâu, Dạ Bính Sơn đang kiên nhẫn chờ đợi Vân Phi Dương đến.
Một tên Tiên thạch ngưng luyện sư phi thường trọng yếu đối với gia tộc, mà gia tộc nhỏ như Dạ gia thì càng trọng yếu.
Nếu như lôi kéo thành công, phụng làm khách quý thì đại biểu, về sau có thể thu được càng nhiều Tiên thạch.
Nếu Dạ Bính Sơn không có bận tâm thân phận Thành chủ, có thể sẽ tự mình tiến về cửa hàng Tiên thạch mời người.
– Đây không phải Dạ thành chủ sao?
– Tựa như đang chờ người!
Rất nhiều võ giả đi ngang qua phát hiện Dạ Bính Sơn, trong lòng khiếp sợ không thôi.
Để nhất thành chi chủ chờ đợi tại cửa tửu lâu, thân phận người được khẳng định không đơn giản.
Chờ ai?
Không phải Thôi gia đại công tử đó chứ?
Hẳn không khả năng.
Công tử ca đến từ Vương Thành hôm qua đã rời đi.
Mọi người không nghĩ ra, cũng không rời đi.
Bọn họ ngược lại xem thử là ai làm cho nhất thành chi chủ không để ý thân phận chờ đợi ở cửa tửu lâu.
– Lúc Thôi công tử đến, cha cũng không xuất quan mở tiệc chiêu đãi.
Dạ Khâu Lăng đứng bên cạnh nói thầm:
– Xem ra, thân phận vị khách quý kia chắc còn cao quý hơn gia hỏa gọi là Chân Đức Suất kia.
Bởi vì bị đánh hai lần mặt, để hắn thật sâu nhớ kỹ tên đáng ghét kia.
– Ủa?
Đột nhiên, Dạ Khâu Lăng nheo mắt lại.
Bởi vì hắn phát hiệ, trên đường phố, một người trẻ tuổi nhìn có chút quen mắt đang chầm chậm đi tới.
Mà người này đúng là người mình vừa nghĩ đến, Chân Đức Suất!
“Ha ha ha.”
Dạ Khâu Lăng mừng rỡ trong lòng.
– Tên này đến thật đúng lúc!
Nghĩ đến đó, chưa chờ phụ thân mở miệng đã cất cao giọng hô:
– Chân công tử, trùng hợp như vậy, chúng ta lại gặp mặt!
Dạ Bính Sơn khẽ giật mình, thầm nghĩ:
– Con ta biết hắn?
“A?”
Vân Phi Dương đang đi tới cũng nhìn thấy Dạ Khâu Lăng, cười nói:
– Là ngươi.
Quả nhiên.
Con ta và Chân tiểu hữu biết nhau!
Dạ Bính Sơn đại hỉ, nghĩ hai người đã nhận biết, lung lạc càng thêm dễ.
– Chân công tử.
Dạ Khâu Lăng cười nói:
– Ngươi muốn đi Túy Nguyệt Lâu?
“Ừm.”
Vân Phi Dương đi tới.
Dạ Khâu Lăng cười nói:
– Vừa vặn, ngày hôm nay phụ thân ta muốn mở tiệc chiêu đãi khách quý, nếu Chân công tử như rảnh rỗi, không bằng mời nhập tiệc.
Dạ Bính Sơn nghe vậy càng hoan hỉ không thôi.
Hắn biết, nhi tử không biết khách quý mình muốn mở tiệc chiêu đãi cũng là Chân công tử.
Nhưng có thể mời hắn vào bàn cũng đủ chứng minh, quan hệ hai người phi thường tốt.
Dạ thành chủ hiểu sai.
Hai người mới gặp mặt lần thứ ba, ngay cả bằng hữu cũng không bằng.
Dạ Khâu Lăng sở dĩ muốn để Vân Phi Dương vào bàn, mục đích cũng là nghĩ tìm một cơ hội đả kích hắn.
Tiểu tử.
Ngươi không phải có thân phận cao quý sao?
Đến để ngươi xem một chút, khách quý Dạ gia ta mời cũng phi thường không tầm thường.
Vân Phi Dương cười nói:
– Thật đúng dịp, ta hôm nay cũng đến dự tiệc.
– Dự tiệc?
Dạ Khâu Lăng nhất thời khó chịu.
Hôm trước Thôi gia đại công tử vừa mời, ngày hôm nay lại có người mời, tên này đến cùng có năng lực gì.- Dạ thành chủ.
Vân Phi Dương chắp tay hướng Dạ Bính Sơn. nói.
Dạ Khâu Lăng nghe vậy, nhất thời ưỡn ngực nói:
– Nguyên lai Chân công tử nhận biết phụ thân ta.
Cố ý cất cao giọng hai chữ phụ thân.
Vân Phi Dương tự nhiên nghe ra được hắn có ý gì, giả bộ kinh ngạc nói:
– Dạ thành chủ là phụ thân ngươi?
– Không sai.
Dạ Khâu Lăng ngạo nghễ nói.
Lúc này, hắn rất hăng hái.
“Chậc chậc.”
Vân Phi Dương sợ hãi than.
– Không nghĩ tới thân phận của ngươi cao quý như vậy, xin hỏi quý danh?
Dạ Bính Sơn kém chút ngã quỵ.
Đây là nhi tử của ta, còn phải hỏi họ tên sao?
“Ba.”
Vân Phi Dương vỗ đầu nói:
– Ai nha, hồ đồ, con trai của thành chủ, khẳng định họ Dạ.
Dạ Khâu Lăng lười nói chuyện cùng hắn.
– Chân công tử ngươi trước hết chờ chút, khách quý phụ thân ta mời lập tức sẽ tới.
– Khâu Lăng.
Dạ Bính Sơn cười nói:
– Chân tiểu hữu chính là là khách quý cha mở tiệc chiêu đãi.
Lúc này, không cần giấu giếm, phải cho nhi tử một kinh hỉ, để hắn hiểu được người mình mời là bạn hắn.
Nhưng.
Khi Dạ Khâu Lăng nghe được phụ thân nói thế, biểu hiện trên mặt ngưng kết.
– Phụ… phụ thân…
Hắn khó tin nói:
– Người… Người vừa nói cái gì?
Dạ Bính Sơn nghĩ rằng nhi tử quá kích động, lần nữa cười nói:
– Chân tiểu hữu chính là khách quý của chúng ta.
Oanh!
Dạ Khâu Lăng như bị sét đánh, cả người đứng yên tại chỗ, trái tim truyền đến đâu nhói, phảng phất như bị từng cây châm nhỏ cuồng châm.
Đây không phải kinh hỉ, đây là kinh hãi!
– Nhi tử?
Dạ Bính Sơn phát hiện không ổn, hỏi:
– Con làm sao?
Vân Phi Dương cười nói:
– Chắc Dạ công tử biết ta là khách quý được Dạ thành chủ mời, quá mức kích động thôi.
“Ha ha ha.”
Dạ Bính Sơn cười một tiếng, chắp tay nói:
– Chân tiểu hữu, mời.
– Mời.
Vân Phi Dương lúc này tiến vào Túy Nguyệt Lâu.
Khi hắn và Dạ Bính Sơn rời đi, Dạ Khâu Lăng lại âm thầm nỉ non.
– Tại sao là hắn, tại sao là hắn…
Vốn muốn đả kích Vân Phi Dương.
Chưa từng nghĩ, khách quý phụ thân mở tiệc chiêu đãi lại là hắn!
Sự đả kích này quá lớn.
Cái đánh mặt này, quá mãnh liệt.
…
Trong một căn phòng hào hoa ở lầu hai.
Vân Phi Dương và Dạ Bính Sơn liên tiếp nâng chén uống rượu, nói chuyện với nhau thật vui, Dạ Khâu Lăng thì chất phác ngồi bên cạnh, thần sắc hoảng hốt, không nói lời nào.
Hắn hiện tại hoàn toàn không có hứng thú ăn cơm cũng không có hứng thú uống rượu, nội tâm u ám.
– Khâu Lăng.
Dạ Bính Sơn lên tiếng:
– Nếu con và chân tiểu hữu nhận biết nhau, không thể không kính rượu hắn.
“A.”
Dạ Khâu Lăng ứng một tiếng, nâng chén nói:
– Mời.
Toàn bộ quá trình vô cùng cứng ngắc, mặt càng không có chút biểu lộ.
– Dạ thành chủ.
Vân Phi Dương cười nói:
– Hính như Dạ công tử không cao hứng cho lắm.
– Không có không có.
Dạ Bính Sơn vội vàng giải thích.
– Qua một đoàn thời gian nữa, con ta sẽ thành thân, trong khoảng thời gian này một mực hối hả ngược xuôi nên hơi mệt.
– Ồ?
Vân Phi Dương cười hỏi:
– Thành hôn là đại hỷ sự, chúc mừng chúc mừng.
Thành hôn thật là việc vui.
Nhưng Dạ Khâu Lăng bị đả kích vừa nhìn thấy Vân Phi Dương, tâm tình nhất thời rớt xuống ngàn trượng.
Nếu không có phụ thân ở hiện trường, hắn chắc đã sớm vỗ mông rời đi.
– Dạ thành chủ.
Vân Phi Dương cười hỏi:
– Lệnh công tử cưới cô nương nhà ai?
Dạ Bính Sơn cười nói:
– Không phải người địa phương Dạ thành.
“A.”
Vân Phi Dương ứng tiếng.
Hắn đã đoán ra, nữ nhân Dạ Khâu Lăng muốn cưới chỉ sợ chính là Bách Lý Nghiên.
– Tới.
Dạ Bính Sơn nâng chén.
– Dạ mỗ kính Chân tiểu hữu một chén.
– Khách khí, khách khí.
Vân Phi Dương nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
Qua ba lần rượu.
Dạ Bính Sơn có chút mịt mờ ném ra ngoài đề tài lung lạc, Vân Phi Dương trả lời mơ hồ, không có cự tuyệt cũng không đáp ứng.
Uống không bao lâu.
Vân Phi Dương đứng dậy cáo từ, Dạ Bính Sơn tự mình đón đưa.- Khâu Lăng.
Chờ Vân Phi Dương rời đi, Dạ Bính Sơn không vui nói:
– Biểu hiện hôm nay của con làm cha rất bất mãn.
– Phụ thân…
Dạ Khâu Lăng muốn giải thích, nhưng vẫn im lặng.
Dạ Bính Sơn nói:
– Chân Đức Suất này là học đồ của Ô Thông Du, tương lai tất sẽ trở thành một Tiên thạch ngưng luyện sư, Dạ gia ta nhất định phải lung lạc hắn.
Phụ thân càng để ý tên kia, tâm và mặt Dạ Khâu Lăng càng đau.