Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1573
Chương: Ngươi Cảm Thấy Ta Sẽ Tin?
Đấu giá tiếp tục tiến hành.
ấ ẩVật đấu giá thứ mười là một bản thân pháp Chuẩn Tiên hậu kỳ.
Tuy Vân Phi Dương nhiên nhìn trúng nhưng không có nhiều Tiên thạch, cho nên không tiếp tục theo.
Các đại gia tộc lúc này đang chém giết, tiên niệm hắn thủy chung tập trung vào phòng Thôi Tinh Đàm, âm thầm kế hoạch đánh cướp như thế nào.
– Chư vị.
Khi vật đấu giá sau cùng được mua, chủ sự xinh đẹp cười nói:
– Đấu giá đến đây kết thúc, mời người đấu giá đến hậu trường giao nạp Tiên thạch tương ứng để nhận vật đấu giá.
– Thật kịch liệt.
– Không nghĩ tới Thôi gia tài đại khí thô, vậy mà đập ba kiện, tốn hao gần một trăm khỏa Tiên thạch.
Mọi người lui tán, nghị luận không thôi.
Vân Phi Dương cũng đi từ lầu hai xuống, trùng hợp gặp Bách Lý Nghiên.
– Vị công tử này.
Bách Lý Nghiên rốt cục nhịn không được, mở miệng hỏi:
– Chúng ta không phải đã gặp nhau ở nơi nào rồi chứ?
– Cô nương.
Vân Phi Dương cười nói:
– Nửa tháng trước, chúng ta gặp nhau ở cửa hàng vũ kỹ, nhanh như vậy đã quên?
Bách Lý Nghiên lắc đầu.
– Ta không phải nói lần kia.
– Không phải lần kia?
Vân Phi Dương lắc đầu.
– Cô nương, người đẹp trai giống ta, toàn bộ nội vực căn bản không có người thứ hai, nếu như hai ta từng gặp, cô hẳn sẽ không quên đâu.
Câu nói này đủ chứng minh cái gì gọi là không biết xấu hổ!
– Cắt.
Dạ Khâu Lăng vội vàng chặn ngang, ngăn cách Vân Phi Dương và Bách Lý Nghiên, cười nói:
– Tiểu Nghiên muội muội, có vài người dù lên lầu hai cũng không có nghĩa thân phận cao quý đâu.
Châm chọc rất rõ ràng.
Vân Phi Dương lắc đầu cười một tiếng, đứng dậy rời đi.
Hắn thật không hứng thú để ý tới dòng chính hoàn khố của Dạ gia.
– Vị bằng hữu này.
Vân Phi Dương vừa đi hai bước, Thôi Tinh Đàm mang theo mấy cái tên thủ hạ từ phía sau đi tới, cười nói:
– Xin chờ một chút.
Dạ Khâu Lăng cũng cười.
Hắn thấy, Thôi gia đại công tử tất nhiên khó chịu tên kia lúc trước đấu giá cùng mình, lần này đuổi theo nhất định vì tìm phiền toái.
Vân Phi Dương không lạnh không nhạt hỏi:
– Có chuyện gì sao?
Không mua được Địa Hoàng Tiên Chi, tâm tình của hắn cũng rất khó chịu, đã lên tốt kế hoạch như thế nào cướp tên này ngoài dã ngoại.
– Bằng hữu.
Thôi Tinh Đàm lên tiếng.
– Thực không dám giấu, tại hạ thật không có bất cứ hứng thú gì với Địa Hoàng Tiên chi.
Vân Phi Dương nghe vậy, kém chút nổ.
Mẹ ngươi.
Không hứng thú còn tranh đoạt với lão tử, rõ ràng cố ý!
Tốt, tốt!
Tiểu tử ngươi lợi hại, nếu Vân Phi Dương ta không đoạt ngươi táng gia bại sản, chữ Vân sẽ viết ngược!
Dạ Khâu Lăng đứng bên cạnh thoải mái.
Bị Thôi gia đại công tử nhằm vào, thật sự bị kịch.
– Thôi công tử, đã không hứng thú cũng muốn tham dự đấu giá, rồi lấy 22 khỏa Tiên thạch cầm xuống, bản thiếu bội phục, bội phục!
Vân Phi Dương lạnh lùng nói.
Dám đến đây khiêu khích mình, hắn khẳng định cũng không cho đối phương mặt cười.
Nếu không bận tâm đang ở thành trì, lại là hội đấu giá Hằng Thông, chắc hắn đã trực tiếp động thủ, đánh cái tên công tử ca Chuẩn Tiên hậu kỳ trước mặt một trận tơi bời rồi.
Thôi Tinh Đàm nhìn ra được sắc mặt Vân Phi Dương khó coi, lúc này xin lỗi.
– Vị bằng hữu này, tại hạ đã nói sai lời.
Dạ Khâu Lăng nghe vậy, kém chút không nhịn được cười ha hả.
– Thôi gia đại công tử đúng không.
Vân Phi Dương chắp tay nói:
– Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, có lẽ một ngày kia chúng ta còn có thể gặp nhau trên hội đấu giá, đến lúc đó bản thiếu sẽ ganh đua với ngươi một phen.
Nói đến đây, tiêu sái xoay người rời đi.
– Cáo từ.
– Bằng hữu!
Thôi Tinh Đàm vội vàng đuổi theo, hô:
– Đợi một chút.
Đại gia.
Có phải muốn ép lão tử động thủ ngược ngươi một hồi mới dừng khiêu khích ta?
Thôi Tinh Đàm không thấy ánh mắt Vân Phi Dương đang hiện vẻ tức giận, cười nói:
– Thôi mỗ nguyện ý tặng Địa Hoàng Tiên Chi cho công tử, chỉ vì kết giao người bạn như ngươi.
Dát.
Vân Phi Dương ngốc trệ.
Không nghe lầm chứ?
Tên này muốn đưa Địa Hoàng Tiên Chi cho mình?
Dạ Khâu Lăng bên cạnh cũng trợn mắt nghĩ thầm, mình có phải nghe lầm?
– Người đâu.
Thôi Tinh Đàm ra lệnh.
– Giao Địa Hoàng Tiên Chi cho vị công tử này.
– Tuân mệnh.
Một lão bộc đi lên trước, hai tay dâng hộp gỗ đặc thù, bên trong là Địa Hoàng Tiên Chi.
Vân Phi Dương có chút ngây người.
Hắn đấu giá theo mình, lấy 22 khỏa Tiên thạch cầm xuống, bây giờ lại muốn tặng cho mình?
Đây là cái gì?
Có bệnh, hay đầu có vấn đề!
– Không có khả năng!
Dạ Khâu Lăng thầm nghĩ.
– Thôi gia đại công tử nhất định đang đùa bỡn hắn, nhất định đang dùng phương thức tàn khốc hơn chuẩn bị đả kích tự tôn hắn!
Hắn không cho rằng não tử Thôi Tinh Đàm có vấn đề, hắn thủy chung tin tưởng vững chắc, đây tuyệt đối có âm mưu.
– Bằng hữu.
Thôi Tinh Đàm cười nói:
– Ngươi nhất định đang nghĩ, tại sao ta lại dùng 22 khỏa Tiên thạch vỗ xuống, sau đó lại tặng cho ngươi chứ gì?
– Không sai.
Vân Phi Dương không phủ nhận.
Thôi Tinh Đàm cười nói:
– Thôi mỗ cảm thấy, lấy loại phương thức này đến kết giao bằng hữu có vẻ rất có thành ý.
Vân Phi Dương tiếp nhận Địa Hoàng Tiên Chi, cười nói:- Thành ý Thôi công tử cảm động ta, người bạn như ngươi, ta đồng ý!
Mặc kệ có thành ý hay hư tình giả ý.
Đã có thể nhận được Địa Hoàng Tiên chi, hắn không chút bận tâm cũng sẽ không có mảy may khách khí.
“Ba.”
Thôi Tinh Đàm chắp tay nói:
– Thôi Tinh Đàm!
“Ba.”
Vân Phi Dương chắp tay đáp:
– Chân Đức Suất.
Thôi Tinh Đàm nhìn về phía Dạ Khâu Lăng đứng bên cạnh, cười hỏi:
– Chân công tử, vị này là bằng hữu của ngươi?
– Không biết.
Vân Phi Dương không liếc tên kia một cái.
“A.”
Thôi Tinh Đàm cười nói:
– Nghe nói Túy Nguyệt Lâu Dạ thành có rượu rất ngon, Chân công tử có thể nể mặt đi qua?
– Mời.
Vân Phi Dương khua tay ra thế.
Đưa mình Địa Hoàng Tiên Chi, lại mời ăn cơm, chuyện tốt bực này có thể nào không đi.
Hai người rời đi.
Dạ Khâu Lăng đứng bên cạnh triệt để hoá đá.
Giờ phút này, hắn đã ý thức được, Thôi gia đại công tử không phải có âm mưu, mà thật muốn kết giao với tên kia!
– Khâu Lăng ca.
Bách Lý Nghiên ngưng trọng nói:
– Thôi gia đại công tử chủ động kết giao, thân phận này người tất nhiên thật không đơn giản.
Câu nói này giống như một cây chủy thủ hung hăng đâm vào trái tim Dạ Khâu Lăng, tức đến đau lòng, mặt lại càng đau!
…
Túy Nguyệt Lâu.
Trong một căn phòng Hào hoa.
Vân Đại Tiện Thần ăn như hổ đói mấy món ngon đầy mỹ vị trên bàn.
Nói thật, đi vào Chân Vũ Thần Vực đến nay, hắn lần đầu tiên đi tửu lâu ăn tiệc đó.
Thôi Tinh Đàm bên cạnh bưng chén rượu, khóe miệng run rẩy rất nhỏ.
“Ách?”
Vân Phi Dương nuốt xuống đồ ăn trong miệng, nói:
– Thôi công tử, ngươi mới vừa nói cái gì?
Thôi Tinh Đàm lần nữa nâng cao chén rượu, cười nói:
– Ngươi ta hôm nay trở thành bằng hữu, chén rượu này phải uống.
– Đến.
Vân Phi Dương nâng chén.
– Uống!
Sau khi uống rượu, hắn lần nữa đặt chén xuống, bắt đầu ăn như hổ đói, thật giống như quỷ chết đói đầu thai.
Thôi Tinh Đàm ngược lại không nói gì, yên tĩnh nhìn.
Sau một hồi, Vân Phi Dương ăn no.
Hắn cầm khăn ăn lau khóe miệng đầy mỡ, nói:
– Thôi công tử, nói đi, đưa ta Hoàng Tiên chi, lại mời ta ăn cơm, đến cùng có mục đích gì.
– Không có mục đích.
Thôi Tinh Đàm đáp.
– Chỉ muốn kết giao người bạn như huynh.
Vân Phi Dương uống một chén rượu, để cái chén lên bàn, chân thành nói:
– Ngươi cảm thấy ta sẽ tin?