Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1567
Chương: Ai Cũng Đừng Nghĩ Động Đến Hắn
Diện tích Chân Vũ Thần Vực vô cùng to lớn, chỉ Tây Nam Vực cũng có thể so với một Giới, võ giả ở lại đây rất khó dùng con số thống kê, bởi vì người ở quá nhiều.
Toàn bộ vực nội gần tám thành khu vực bị núi rừng nguyên thủy bao trùm, bởi vì được hoàn cảnh ưu ái, đồng thời cũng uẩn dục vô số hung thú cường đại.
Chân Vũ Thần Vực, võ giả có thể có một ngày diệt tuyệt nhưng hung thú tuyệt đối sẽ không.
Bởi vì chúng không như nhân loại, không có trật tự thiên đạo trừng trị, có thể không kiêng nể gì sinh sôi.
Từ lúc Tiên thạch ra đời.
Rất nhiều võ giả bắt đầu tùy ý đồ sát hung thú, cho đến ngày nay, hung thú vẫn trường thịnh bất suy.
Xoát!
Một mảnh rừng rậm, thân pháp Vân Phi Dương nhanh nhẹn xuyên qua, phía sau mông là từng bầy hung thú Chuẩn Tiên sơ kỳ!
Tên này rời Dạ thành, đến chỗ này đã là ngày thứ hai.
Mới đầu hắn giết từng đầu, kết quả phát hiện trong núi rừng khắp nơi đều có hung thú, dứt khoát lấy phương thức oanh sát theo bầy.
Xoát!
Xoát!
Vân Phi Dương không chút kiêng kỵ nào, xuyên qua giữa rừng núi, mất một lúc đã hấp dẫn trăm con hung thú Chuẩn Tiên sơ kỳ.
– Tên này…
Trong bóng tối Ô Thông Du co giật.
Kéo nhiều hung thú như vậy, nếu như không giải quyết được, hậu quả sẽ bị giẫm thành thịt vụn.
Hưu!
Vào lúc này, Vân Phi Dương dừng thân, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm nhất thời vung ra, hình thành Thái Thanh kiếm khí.
Phốc! Phốc!
Kiếm khí bay qua, từng đầu hung thú bị chém giết, máu tươi phun ra, nhuộm đỏ khắp nơi, tinh hạch cũng rơi lả tả trên đất.
Ô Thông Du âm thầm cả kinh:
– Không nghĩ tới kẻ này có kiếm đạo mạnh như vậy!
Hưu!
Vân Phi Dương vung tay, bỏ một trăm khỏa tinh hạch vào túi, tiếp tục lần nữa hướng chỗ càng sâu bước đi.
Rống!
Rống!
Không bao lâu, nơi núi rừng sâu xa lần nữa truyền đến hung thú gào thét.
Vân Phi Dương không biết mệt mỏi, lần lượt dẫn dắt, lần lượt oanh sát, cho đến tối mới dừng lại.
Ô Thông Du Thủy chung bảo hộ trong bóng tối, khóe miệng co giật, nghĩ thầm, tên này liên tục giết hai ngày, chẳng lẽ không mệt?
Nói thật, mệt mỏi.
Nhưng Vân Phi Dương đặt chân trong sơn động, kiểm kê hơn ba ngàn khỏa tinh hạch, lại nhếch miệng cười rộ lên, cái phần rã rời kia cũng bị quét sạch.
Có tinh hạch, chẳng khác nào có Tiên thạch.
Dù để hắn liên tục giết một năm nửa năm, cũng không mệt mỏi, cũng phấn chấn.
Vân Phi Dương cũng không ngủ, mà dung nhập tạo hóa giới chỉ, dựa vào thời gian gia tốc, thành công ngưng luyện ba ngàn khỏa tinh hạch ra một khỏa trung phẩm Tiên thạch.
– Luôn giết hung thú Chuẩn Tiên sơ kỳ, tốc độ có chút chậm.
Nếu như tinh hạch cao cấp hơn, chắc có thể tăng tốc ngưng luyện Tiên thạch.
Ngày thứ hai.
Vân Phi Dương tiếp tục thâm nhập sâu, đi vào khu vực trải rộng hung thú Chuẩn Tiên trung kỳ, bắt đầu tiếp tục dẫn dắt.
Lý do an toàn, trước hắn kéo mấy chục con, nhẹ nhõm chém giết, mới bắt đầu chậm rãi gia tăng.
Kẻ này có thể tùy ý chém giết số lớn hung thú Chuẩn Tiên trung kỳ như thế, thực lực tất nhiên là Chuẩn Tiên hậu kỳ.
Ô Thông Du lắc đầu.
– Hẳn không có hung thú trong mảnh rừng núi này có thể thương tổn đến hắn.
Đêm tối
Vân Phi Dương ẩn thân trong hốc cây.
Qua một ngày chém giết, thu được ngàn khỏa tinh hạch Chuẩn Tiên trung kỳ.
Linh hồn lần nữa dung nhập tạo hóa giới chỉ, Vân Phi Dương bắt đầu ngưng luyện, phát hiện thu tinh hạch cao cấp hơn, hao tổn tốn thời gian sẽ dài hơn.
Điều này tất nhiên.
Tinh hạch Chuẩn Tiên trung kỳ ẩn chứa Đạo Ý nhiều hơn Chuẩn Tiên sơ kỳ.
Hơn hai tháng sau, Vân Phi Dương ngưng luyện ngàn khỏa tinh hạch hoàn tất, thu được ba khỏa trung phẩm Tiên thạch.
Nói đúng hơn là.
Một khỏa tinh hạch Chuẩn Tiên trung kỳ có thể so với ba khỏa Chuẩn Tiên sơ kỳ.
Vân Phi Dương lẩm bẩm:
– Tinh hạch Chuẩn Tiên trung kỳ cao hơn Chuẩn Tiên sơ kỳ nhiều, có thể do đạo hạnh của ta quá hấp, không cách nào hoàn mỹ thu hết Đạo Ý.
Đúng thế.
Đạo hạnh hắn thấp.
Dù sao vừa trở thành một Tiên thạch ngưng luyện sư không bao lâu, có thể lấy rất ít tinh hạch ngưng luyện ra trung phẩm Tiên thạch, đơn giản dựa vào thiên tư.
ấ ố ế ể ếNgưng luyện tinh hạch cao cấp hơn, thiên tư cố nhiên trọng yếu nhưng kinh nghiệm cũng không thể thiếu.
Ba ngày, Vân Phi Dương ngưng luyện ra bốn khỏa trung phẩm Tiên thạch, tốc độ tuyệt đối khủng bố.
Hắn cũng không biết đủ, vẫn tiếp tục săn giết hung thú, tranh thủ trước đấu giá hội bắt đầu ngưng luyện ra càng nhiều Tiên thạch.
Mười ngày sau.
Vân Phi Dương không nghỉ ngơi một lần.
Ban ngày giết hung thú, buổi tối ngưng luyện, hết thảy tích lũy 30 khối trung phẩm Tiên thạch.
Số lượng này phi thường khủng bố.
– Không tệ, không tệ.
Vân Phi Dương nhếch miệng cười rộ lên.
Hắn thấy, cầm nhiều Tiên thạch như vậy, chắc có thể đập được đồ tốt trên đấu giá hội.
Buổi đấu giá ngày kia sẽ bắt đầu, là thời điểm trở về.
Vân Phi Dương khởi hành rời đi.
Nhưng vừa đi ra sơn động, nơi xa đột nhiên hiện ra khí tức cường đại, hình thành uy áp khủng bố.
Cỗ uy áp này cực mạnh, để Vân Phi Dương trong nháy mắt không thể động đậy, trong lòng kinh hãi không thôi.
Hưu!
Một đạo lưu quang nổ bắn đến, rơi trước mặt hắn.
Đợi ánh sáng tán đi, một lão giả tiên phong đạo cốt đứng đó, lạnh lùng nói:
– Nhóc con, chấp pháp trưởng lão Diêm gia ta do ngươi giết?
Người đến chính là Thái trưởng lão Diêm gia, Diêm Tống Hoài!
Hắn rời khỏi Diêm gia thuận lợi tìm được thi thể Diêm Mạc Võng, từ hiện trường khóa chặt khí tức hung thủ, cuối cùng truy đến nơi đây.
Phiền phức.
Vân Phi Dương nói thầm, nhưng lại giả bộ hồ đồ nói:
– Lão nhân gia, ngươi đang nói cái gì?
– Hừ.
Diêm Tống Hoài lạnh lùng nói:
– Tiểu tử, trên người ngươi phát ra kiếm ý giống như đúc vết thương trên người Diêm Mạc Võng, đừng giả vờ trước mặt ta.
– Má.
Vân Phi Dương nhất thời sụp đổ.
Nguyên lai, lão gia hỏa này có thể từ vết thương bắt được kiếm ý của mình.
Chủ quan, chủ quan.
Lần sau giết người, nhất định phải hủy thi diệt tích!
Vân Phi Dương gặp nguy không loạn, vẻ mặt đau khổ nói:
– Lão nhân gia, ta nghĩ ngươi hiểu lầm!
Hắn chỉ có thể tiếp tục giả bộ, dù sao, thực lực người này quá kinh khủng, cảnh giới sợ rằng không chỉ Chuẩn Tiên đại viên mãn, rất có thể đã bước vào Tiên Nhân cảnh!
– Ngươi không thừa nhận cũng không sao.
Diêm Tống Hoài lạnh lùng nói:
– Bởi vì kết quả cũng chỉ có một, chết.
Đừng nói hắn đã xác định Vân Phi Dương, dù có hiềm nghi, cũng thà giết lầm, không buông tha.
Sắc mặt Vân Phi Dương khó nhìn.
Thực lực lão nhân này quá mạnh, nếu quả thật ra tay, ngày hôm nay mình khẳng định phải chết ở đây.
Diêm Tống Hoài từng bước đi tới, trong ánh mắt già nua lấp lóe sát cơ, song chưởng ngưng tụ năng lượng.
Tim Vân Phi Dương đập loạn, khí tức tử vong lóe lên trong đầu.
– Mẹ!
Hắn âm thầm mắng một tiếng.
Làm một người trải qua mưa to gió lớn, Vân Phi Dương không sợ chết.
Nhưng mới tới Chân Vũ Thần Vực không bao lâu đã vẫn lạc, đây thực có chút biệt khuất, có chút vô pháp tiếp nhận.
– Tiểu tử.
Diêm Tống Hoài lãnh đạm nói:
– Giết người Diêm gia ta, bản Trưởng lão muốn để ngươi vĩnh sinh không được luân hồi.
Vù vù!
Đột nhiên, khí lãng cường thế đằng sau thân thể xuất hiện.
Diêm Tống Hoài khẽ giật mình, lúc này quay người, chỉ thấy một lão giả mặc hắc bào đi tới.
– Ô tiền bối?
Vân Phi Dương trợn tròn.
Vừa đến, hắn không hiểu lão nhân này tại sao lại ở chỗ này, thứ hai, trang phục sao cũng đổi?
Ô Thông Du từng bước đi tới, trường bào huy động, khí tức không kém gì Diêm gia thái trưởng lão tràn ra.
Diêm Tống Hoài biến sắc, nói:
– Không nghĩ tới tại sơn dã đụng phải cường giả đồng cấp
Ô Thông Du dừng lại, chỉ Vân Phi Dương, mục quang lãnh lệ nói:
– Đây là học đồ của ta, ai cũng đừng nghĩ động đến hắn.