Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1562
Chương: Tiên Thạch Các
Chân Vũ Thần Vực rất lớn, khoảng cách thành và thành cực xa.
Vân Phi Dương thật vất vả đi vào Dạ thành, cho nên tạm thời sẽ không rời đi, mà sau khi cáo từ Bách Lý Nghiên, thay hình đổi dạng đi vào phường thị võ đạo.
Dự định muốn dùng hai khỏa Tiên thạch Bách Lý Nghiên cho đổi thành tinh hạch, dựa vào gia tốc thời gian trong tạo hóa giới chỉ tiến hành nhanh chóng thu lấy từ đó đề bạt Đạo Ý.
Trong phường thị Chân Vũ Thần Vực, tiệm vũ khí, tiệm đan dược, cửa hàng dược tài nhiều vô số kể.
Vân Phi Dương vừa đi vừa nhìn, cuối cùng đứng trước một cửa hàng gọi Chuyển Đổi các, Bách Lý Nghiên có nói qua, mỗi thành trì đều có Chuyển Đổi các, tác dụng chính là dùng để cầm tinh hạch đổi lấy Tiên thạch.
Đi vào Chuyển Đổi các, bên trong bố cục đơn giản, chỉ có một quầy hàng, quầy chưởng quỹ đang ngủ gà ngủ gật.
Dạ thành là địa phương nhỏ, võ giả cầm tinh hạch đổi lấy Tiên thạch vô cùng ít ỏi, cho nên chưởng quỹ ngày thường cũng không có việc gì.
“Khục.”
Vân Phi Dương đứng trước quầy ho một tiếng.
Chưởng quỹ đang ngủ gà ngủ gật bỗng nhiên mở mắt, xóa đi nước miếng khóe miệng, theo thói quen hỏi:
– Tiểu hữu đến đổi lấy Tiên thạch?
– Không phải.
Vân Phi Dương lắc đầu.
Chưởng quỹ nao nao, nói:
– Không đổi lấy Tiên thạch, tới nơi này làm gì?
“Ba.”
Vân Phi Dương đặt một khỏa Tiên thạch trên quầy, nói:
– Ta tới đổi lấy tinh hạch.
Dát.
Chưởng quỹ trợn mắt hốc mồm.
Làm ở Chuyển Đổi các Dạ thành mấy trăm năm, hắn lần đầu đụng phải người cầm Tiên thạch đến đổi lấy tinh hạch!
Vân Phi Dương hỏi:
– Không thể đổi?
– Có thể, có thể!
Chưởng quỹ lấy lại tinh thần, cười nói.Vân Phi Dương còn hỏi:
– Một khỏa Tiên thạch có thể đổi bao nhiêu tinh hạch?
Chưởng quỹ hơi chút trầm mặc, nói:
– Dựa theo giá cả thị trường, một khỏa Tiên thạch có thể đổi lấy tám ngàn khỏa tinh hạch Chuẩn Tiên sơ cấp.
– Tám ngàn khỏa?
Vân Phi Dương cau mày.
– Không phải 10 ngàn khỏa tinh hạch có thể đổi lấy một khỏa Tiên thạch à?
Chưởng quỹ cười nói:
– Tiểu hữu, Tiên thạch đổi tinh hạch và tinh hạch đổi Tiên thạch là hai khái niệm khác biệt.
– Tốt thôi.
Vân Phi Dương nói.
– Tám ngàn thì tám ngàn.
– Xin chờ một chút.
Chưởng quỹ rời quầy, hướng về hậu viện.
Không bao lâu trở về, đưa tới một mai không gian giới chỉ, nói:
– Tiểu hữu, bên trong có tám ngàn khỏa tinh hạch, mời kiểm kê một phen.
Tiên niệm Vân Phi Dương dung nhập bên trong, xác định tám ngàn khỏa, nói:
– Cáo từ.
Chưởng quỹ cất Tiên thạch, nhìn bóng lưng đang rời đi, âm thầm lắc đầu.
– Đầu người có phải có vấn đề, vậy mà cầm Tiên thạch đến đổi tinh hạch.
Rời khỏi Chuyển Đổi các, Vân Phi Dương tìm tới một cái khu vực ẩn thấp, tiến vào tạo hóa giới chỉ, bắt đầu thu lấy tám ngàn khỏa tinh hạch.
Muốn thu hết nhiều tinh hạch như vậy cần rất nhiều thời gian.
Bất quá, đối với Vân Phi Dương nắm giữ 200 lần thời gian gia tốc, hoàn toàn không thành vấn đề.
Một tháng sau.
Vân Phi Dương thuận lợi thu hết tám ngàn khỏa tinh hạch.
Ngoại giới mới đi qua vẻn vẹn hơn hai canh giờ thôi.
– Nếu như hấp thu thêm hai ngàn khỏa tinh hạch, chẳng khác nào trực tiếp thu lấy hai khỏa Tiên thạch.
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Người khác hấp thu một khỏa Tiên thạch cũng là một khỏa Tiên thạch.
Mà hắn dùng một khỏa Tiên thạch đổi thành tinh hạch, không khác gì so với hai khỏa, không thể nghi ngờ là vô cùng thoải mái.
– Đáng tiếc, chỉ còn lại có một khỏa Tiên thạch.
Vân Phi Dương bất đắc dĩ nói.
Tuy cầm Tiên thạch đổi lấy tinh hạch có thể thu hoạch được càng nhiều Đạo Ý nhưng điều kiện tiên quyết là có càng nhiều Tiên thạch.
Làm sao kiếm lời Tiên thạch để đổi lấy càng nhiều tinh hạch?
Đây là một vấn đề lớn.
Thu hoạch tiên thạch thực rất khó khăn, Vân Phi Dương cân nhắc nửa ngày vẫn từ bỏ.
Sau cùng hắn quyết định, trước tiên ở Dạ thành tạm, sau đó đi dã ngoại liệp sát hung thú, lấy tinh hạch đến thay thế Tiên thạch.
Quyết định ở lại thì xuất hiện một vấn đề.
Vân Phi Dương không có quyền cư ngụ, dựa theo quy định Dạ thành, chỉ có thể ở tạm trong nội thành ba ngày, đến lúc đó sẽ bị cưỡng ép đuổi ra.
Ngay từ đầu dự định vận chuyển Nghịch Thiên Quyết che đậy khí tức.
Ngày thứ hai, Vân Phi Dương từ bỏ ý nghĩ này.
Bởi vì hắn tận mắt nhìn thấy, võ giả ở lại đủ ba ngày, dù trốn ở nơi nào, quanh thân đều sẽ phát ra hào quang loá mắt.
Kết quả cuối cùng chính bị số lớn võ giả Dạ gia khiêng ra Dạ thành.
– Nhất định do trận pháp.
Vân Phi Dương lẩm bẩm.
Hắn có nghĩ qua, lấy linh hồn lực thẩm thấu trận pháp trong thành trì nhưng vẫn từ bỏ.
Trời mới biết, trận pháp này mạnh bao nhiêu, vạn nhất thấm vào gặp phản phệ, vậy thì được không bù mất.
Đã không thể dựa vào Nghịch Thiên Quyết ẩn giấu, Vân Phi Dương nhất định phải nghĩ biện pháp, như thế nào mới có thể ở lại Dạ thành thời gian dài.
Một phen nghe ngóng, hắn biết được, muốn ở tạm trong thành, có thể nộp lên số lượng tinh hạch nhất định.
Dạ thành có quản lý vấn đề ở lại.
Vân Phi Dương chạy tới, sau khi hỏi thăm thì nhất thời im lặng.
Dựa theo quy định Dạ thành, kẻ ngoại lai nhiều nhất chỉ có thể ở tạm ba năm, mỗi ngày phải thanh toán mười khỏa tinh hạch Chuẩn Tiên sơ cấp.
– Trước ở một tháng đi.
Vân Phi Dương giao nộp ba trăm khỏa tinh hạch, thu hoạch được giấy chứng nhận, phía trên viết tên Chân Đức Suất.
Phía trên giấy tạm trú có chứa tiểu hình trận pháp xâu chuỗi cùng trận pháp Dạ thành, nếu một tháng sau không tiếp tục giao nộp tinh hạch, sẽ phai mờ thành hư vô.
Có giấy chứng nhận tạm trú, Vân Phi Dương bắt đầu đi loanh quanh trong thành.
Hắn vốn tính toán đi liệp sát hung thú nhưng nghĩ lại, không bằng nhìn xem, nội thành có phương pháp gì kiếm lấy tinh hạch hoặc Tiên thạch.
Phương pháp kiếm Tiên thạch không có.
Phương thức kiếm tinh hạch thì không ít, tỉ như làm tiểu nhị cho người, tỉ như dọn dẹp tửu lâu.
Nếu như công việc này cho tinh hạch nhiều, chỉ sợ Vân Đại Tiện Thần sẽ làm thật, nhưng hỏi thăm một phen, mỗi tháng cũng chỉ có ba đến năm khỏa, cuối cùng từ bỏ.
Dần dần, trời tối xuống.
Vân Phi Dương không có thu hoạch, bất đắc dĩ trở về.
– Ừm?
Nhưng khi hắn đi ngang qua một gian cửa hàng lại đột nhiên dừng chân.
Đây là một kiến trúc có chút cổ xưa, lẻ loi trơ trọi trên đường phố náo nhiệt, bên trong tản mát ra Đạo ý.
Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, nhìn về phía cửa hàng, ánh mắt là ẩn chứa kính trọng.
– Tiên Thạch các?
Nhìn lấy bảng hiệu, Vân Phi Dương lẩm bẩm:
– Không phải địa phương bán Tiên thạch đó chứ?
Khi nói chuyện, người cũng đi vào.
Bên trong Tiên Thạch các không lớn, không có bài trí gì, một lão giả đang thảnh thơi nằm ngủ gật trên xích đu.
Như phát giác có người tiến vào, hắn mở miệng hỏi:
– Ngươi muốn luyện Tiên thạch?
Vân Phi Dương lắc đầu, đáp:
– Không phải.
Hắn cũng không biết tinh luyện Tiên thạch như thế nào.
Lão giả vẫn nhắm mắt lại, nói:
– Đã không phải tới luyện Tiên thạch thì chính là tới làm học đồ?
– Trên quầy để một khỏa Tiên thạch không có chứa Đạo Ý, ngươi rót linh hồn lực vào, nếu như có thể kích phát ra ánh sáng thì có tư cách làm học đồ của ta.
Vân Phi Dương nhất thời im lặng.
Lão nhân này nhất định hiểu lầm.
Bất quá khi hắn nhìn thấy khối Tiên thạch không có Đạo Ý kia, nhất thời hứng thú, đi đến trước quầy, rót linh hồn lực vào bên trong.
“Ông!”
Tiên thạch nguyên bản trong suốt giờ phát ra hào quang loá mắt, chiếu sáng cửa hàng tối tăm.
Lão giả nằm trên xích đu bỗng nhiên mở mắt, khi hắn nhìn thấy Tiên thạch phát ra tia sáng lộng lẫy, trên mặt xuất hiện vẻ chấn kinh!