Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1560
Chương: Vân Phi Dương Rất Tức Giận
Thái trưởng lão Diêm gia Tiên Nhân cấp xuất động.
Vân Phi Dương cũng không biết rõ tình hình, giờ phút này hắn mang theo Bách Lý Nghiên dừng trước cửa Dạ thành.
Đây tòa thành có phạm vi cực lớn, thành tường bốn phía cao hơn hai mươi trượng, chắc vì lịch sử đã lâu nên tản ra khí thế to lớn bàng bạc.
– Trời ạ!
Vân Phi Dương nhìn lên thành tường, sợ hãi than.
– Thật cao.
Võ giả đang ra vào cửa thành nghe hắn cảm thán, nhao nhao quăng tới ánh mắt xem thường, nghĩ thầm người này nhất định là đồ nhà quê mới đến.
– Tránh ra, tránh ra.
Đột nhiên, sau lưng vang lên tiếng la phách lối.
Võ giả cửa thành quay đầu nhìn lại, thì thấy một công tử áo gấm dẫn theo một đám người chậm rãi tiến đến, lúc này sắc mặt đại biến, vội vàng tránh ra.
Tất cả mọi người đều né tránh duy chỉ có Vân Đại Tiện Thần vẫn đứng đấy.
Hạ nhân đi phía trước công tử ca thấy thế, lúc này chỉ hắn, quát lớn:
– Tiểu tử, dám cản đường công tử nhà ta, có phải muốn chết!
Vân Phi Dương vốn tính tránh ra, nghe được câu này, nhất thời nhíu mày, người bất động tại chỗ.
– Ai u?
Hạ nhân thấy hắn bất động, lúc này vén tay áo quát:
– Xem ra thật muốn chết a.
– Tiểu Lục.
Công tử sau lưng ngăn cản.
– Chớ làm loạn.
Nói xong, nhìn qua Bách Lý Nghiên bên phải Vân Phi Dương, nho nhã lễ độ nói:
– Tiểu Nghiên muội muội, muội sao tới đây?
Vân Phi Dương lắc đầu.
Đột nhiên trách thủ hạ, biểu hiện ôn tồn lễ độ, nguyên lai là vì Bách Lý Nghiên.
Hạ nhân thế nào thì chủ nhân dạng đó, Vân Đại Tiện Thần không cho rằng công tử này ca này có tính cách hiền hoà.
– Làm sao?
Vân Phi Dương hỏi:
– Các ngươi nhận biết?
Bách Lý Bá truyền âm.
– Tiểu hữu, người này tên Dạ Khâu Lăng, Tam công tử Dạ gia.
– Thì ra là thế.
Vân Phi Dương bừng tỉnh đại ngộ.
Tâm lý còn nghĩ, ra ngoài tiền hô hậu ủng, hạ nhân hung hăng càn quấy, Tam công này Dạ gia tử hẳn là một công tử bột.
– Khâu Lăng ca.
Bách Lý Nghiên cười nói:
– Đã lâu không gặp.
– Đúng vậy a.
Dạ Khâu Lăng cười nói:
– Chí ít đã hai mươi năm, không nghĩ tới tiểu nữ oa trước kia hiện tại đã trưởng thành thành một đại mỹ nữ.
Bách Lý Nghiên cười một tiếng, nói:
– Miệng Khâu Lăng ca vẫn ngọt như vậy.
Dạ Khâu Lăng nói:
– Tiểu Nghiên muội muội, nơi này không phải nơi để nói chuyện, theo ta tiến về Dạ phủ.
Bách Lý Nghiên vui vẻ.
Nàng vốn đang đang xoắn xuýt làm sao đi bái phỏng Dạ thúc thúc.
Bây giờ gặp được Dạ Khâu Lăng ở cửa thành, theo hắn tiến về Dạ gia cũng thuận lý thành chương.
Bên trong Dạ thành.
Vân Phi Dương đi vào.
Khi hắn vừa bước một chân vào, trên mặt nhất thời xuất hiện vẻ hoảng hốt.
Tuy chỉ ngăn cách cùng ngoài thành một cái cổng thành, nhưng thiên địa thuộc tính cùng Đạo Ý nơi này càng thêm nồng đậm!
– Đạo Ý và thuộc tính mạnh hơn dã ngoại gấp đôi.
Vân Phi Dương thầm nghĩ.- Khó trách rất nhiều tán tu đều hi vọng thu được quyền cư ngụ vĩnh cửu trong thành trì.
– Tiểu Nghiên muội muội.
Dạ Khâu Lăng đi phía trước quét mắt nhìn Vân Phi Dương đằng sau một vòng, ánh mắt hiện lên vẻ xem thường, hỏi:
– Hắn là người hầu của muội?
Bách Lý Nghiên lắc đầu đáp.
– Hắn là bảo tiêu ta mời.
Dạ Khâu Lăng khẽ giật mình, cười nhạo.
– Một Chuẩn Tiên sơ kỳ cũng có thể làm bảo tiêu?
Bách Lý Nghiên biết tiên sinh cố ý ẩn giấu tu vi, không muốn để cho người khác biết, cho nên không có giải thích, mà nói sang chuyện khác.
– Khâu Lăng ca, những năm nay Dạ thành được Dạ thúc thúc quản lý ngày càng cường thịnh.
– Đúng vậy.
Dạ Khâu Lăng không tiếp tục để ý Vân Phi Dương, nói:
– Tâm tư cha ta đều đặt vào Dạ thành.
Hai người vừa đi, vừa nói chuyện với nhau.
Tiểu Lục và bọn hạ nhân Dạ gia theo phía sau còn đánh giá Vân Phi Dương, ánh mắt tràn ngập xem thường.
Một Chuẩn Tiên sơ kỳ cũng có thể làm bảo tiêu, mặt thật dầy.
Vân Phi Dương biết bọn họ xem nhẹ mình cũng không có để ý, dù sao chỉ là một đám hạ nhân.
Dạ phủ, tọa lạc ở trung ương Dạ thành, vẻn vẹn cửa phủ cũng đủ để dùng bốn chữ Kim Bích Huy Hoàng để hình dung.
“Chậc chậc.”
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
– Dù là hoàng cung Đế Quân Thiên cũng kém hơn nơi đây.
Mà dây vẫn chỉ là một thành trì nhỏ.
Thực khó tưởng tượng, đại thành trì chân chính và địa phương Tiên Đế ở sẽ huy hoàng tới trình độ nào!
– Tiên sinh.
Bách Lý Nghiên nói:
– Chúng ta đi vào đi.
“Ừm.”
Vân Phi Dương theo phía sau, tiến vào Dạ phủ.
Mới vừa đi vào trong, nhất thời phát hiện thiên địa thuộc tính cùng Đạo Ý nơi này càng dày đặc hơn trên đường.
Vân Phi Dương đánh giá hết thảy trong phủ, thầm nghĩ.
– Hẳn có trận pháp gia trì.
Đâu chỉ Dạ phủ có trận pháp gia trì.
Toàn bộ Dạ thành cũng bị một trận pháp vô hình bao phủ.
Cũng nhờ trận pháp vận chuyển, từ đó ngưng tụ ra thuộc tính và Đạo Ý mạnh hơn.
Thành trì nào cũng đều như thế.
Có thể nói, bố cục thế giới Chân Vũ Thần Vực lấy thành trì làm chủ, kích thích võ giả đi vào để thu được quyền cư ngụ.
– Kỳ quái.
Dạ Khâu Lăng đi phía trước, nói thầm.
– Tiểu Nghiên muội muội rất kính trọng tên kia.
Nghĩ đến đó, hắn dừng lại nói:
– Tiểu Nghiên muội muội, dựa theo quy định Dạ gia ta, ngoại nhân chỉ có thể ở tạm tại Nam Uyển, không thể tùy tiện tiến chính viện.
– Như thế.
Bách Lý Nghiên hiểu rõ, nói:
– Tiên sinh, xin chờ ta ở Nam Uyển.
– Ừm.
Vân Phi Dương không ý kiến.
Dạ Khâu Lăng nói:
– Tiểu Lục, mang tiên sinh đi Nam Uyển, hầu hạ cho cẩn thận.
– Vâng.
Tiểu Lục lúc này chắp tay, cười nói:
– Tiên sinh, mời.
Vân Phi Dương nhìn ra, tên này tươi cười lại lộ ra một tia cổ quái, hiển nhiên vato hầu hạ cho tốt khẳng định có hàm nghĩa khác.
Ai.
Bởi vì ta quá tuấn tú?
Mới có thể khiến Dạ công tử ghen ghét?
– Chắc hẳn như thế.
Vân Phi Dương tự sướng.
Khi hắn theo Tiểu Lục đi vào Nam Uyển, phát hiện đi qua cạnh mình không phải hạ nhân cũng là nha hoàn.
– Xem ra, Nam Uyển hẳn là nơi ở của hạ nhân.
Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu.
Mình dù sao cũng là bảo tiêu của Bách Lý Nghiên, được an bài đến Nam Uyển, rõ ràng có ý nhục nhã.
– Tiên sinh.”
Tiểu Lục đứng trước một phòng ốc rách rưới, cười nói:
– Nơi này chính là nơi ngươi tạm thời ở.
Nhìn căn phòng cũ nát, mái ngói tàn khuyết, cửa phòng không được đầy đủ, Vân Phi Dương cau mày hỏi:
– Ngươi xác định đây là nơi người ở?
– Mặc dù cải tạo từ chuồng ngựa, nhưng người có thể ởlại.
Tiểu Lục cười đáp.
Mày Vân Phi Dương nhíu càng chặt.
Xem thường mình cũng thôi, ai bài một căn phòng cải tạo từ chuồng ngựa, con vợ nó, quá khi dễ người đi!
Tính nóng Vân Đại Tiện Thần bạo phát.
Tiểu Lục thấy sắc mặt hắn thay đổi, cười lạnh nói:
– Thế nào, tức giận?
– Rất tức giận!
Vân Phi Dương gằn từng chữ một.
“Haha.”
Tiểu Lục cười to.
– Tiểu tử, nhớ kỹ, tại Dạ gia ta, dù người lửa giận ngút trời cũng phải nhẫn lấy, nếu không…
“Ba!”
Không chờ hắn nói hết, một tay Vân Phi Dương đã bóp chặt mắt hắn, lạnh lẽo âm u nói:
– Cẩu nô tài, nhớ kỹ, đừng chọc ta tức giận, nếu không kết cục của ngươi còn tàn khốc hơn cái chết!
“Vù vù!”
Trong khoảnh khắc, linh hồn lực rót vào.
“A!”
Tiểu Lục nhất thời thống khổ hét thảm, cả người phảng phất như đưa thân vào trong địa ngục.