Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1549
Chương: Người Bệnh Nặng
Ba tên Chuẩn Tiên trung kỳ trong sơn dã đánh nhau, tám tên Chuẩn Tiên sơ kỳ núp trong bóng tối bất đắc dĩ rời đi.
Bọn họ vốn nghĩ đến việc ba người này và Cận Gia sống mái với nhau, mình ngồi thu ngư ông hưởng lợi.
Chưa từng nghĩ đột nhiên lão đầu kia bị người khác bắt đi, càng bi kịch là bóng dáng cũng không thấy.
Là ai đây?
Có thể không coi ba tên Chuẩn Tiên trung kỳ vào đâu, cướp lão đầu đi, không phải Chuẩn Tiên hậu kỳ chứ?
Bí ẩn này không cách nào cởi ra.
…
Lại nói Vân Đại Tiện Thần.
Hắn mang theo lão giả thụ thương nhanh chóng vượt qua không gian, cuối cùng đứng tại một sơn cốc ẩm thấp.
May mà đổi được một bản Túng Bộ Di Vị tại vực ngoại chiến trường, nếu không căn bản không thể giành lão giả trước mắt ba tên Chuẩn Tiên trung kỳ mà thần không biết quỷ không hay.
“Xoát!”
Vân Phi Dương nhẹ nhàng buông lão giả ra, cười nói:
– Lão nhân gia, ngươi bây giờ an toàn.
Lão đầu ổn định thân thể, cảnh giác hỏi:
– Ngươi là ai?
Việc Hắc Lão Quỷ trước để hắn suy đoán người này cứu mình cũng vì Tiên thạch.
Phải.
Vân Đại Tiện Thần không phải người tốt lành gì, cứu lão đầu mục tự nhiên cũng vì Tiên thạch.
Bất quá, hắn cũng không phải người xấu, cười nói:
– Ta cứu ngươi, nếu như ngươi cảm kích ta, có thể cầm Tiên thạch tạ lễ.
Quả nhiên!
Mặt nhất lão giả trầm kéo.
– Bất quá.
Vân Phi Dương lại bổ sung:
– Nếu như không nguyện ý xuất ra Tiên thạch, ta cũng không thể ép buộc, ngươi bây giờ có thể rời đi.
– Thật chứ?
Lão đầu bán tín bán nghi.
Vân Phi Dương nhún nhún vai:
– Nếu như ta thật có ý, làm thế nào còn dài dòng với một người trọng thương như ngươi.
Lão giả trầm mặc.
Đúng vậy.
Mình đã trọng thương, không có sức hoàn thủ, nếu như hắn muốn cướp, hiện tại có thể trực tiếp động thủ.
“Hưu!”
Đột nhiên, một viên thuốc bay tới, rơi vào tay hắn.
Vân Phi Dương nói:
– Đây là Liệu Thương Đan, ăn nó có thể khôi phục bảy thành thương thế, nếu như ngươi cảm thấy là độc dược cũng có thể tiện tay vứt bỏ.
Đan dược phát ra mùi thơm lại ẩn chứa sinh cơ, lão giả kết luận đây là thuốc chữa thương, tuyệt không phải độc dược.
“Ừng ực.”
Hắn không có cân nhắc, nuốt đan dược vào bụng.
Đan dược vào miệng tức tan, bên trong thân thể nháy mắt hiện ra sinh mệnh thuộc tính bàng bạc, cùng dược hiệu chữa thương cực mạnh.
Lão giả giật mình, lúc này ngồi xếp bằng xuống.
Ước chừng một lát, sắc mặt tái nhợt dần dần đỏ ửng, kinh mạch bị hao tổn nghiêm trọng cũng được uẩn dục khôi phục bảy tám phần.
– Đây là đan dược gì lại có kỳ hiệu như thế?
Lão giả khiếp sợ không thôi.
Làm một lão giang hồ, hắn phục dụng liệu thương đan nhiều vô số, nhưng chưa từng thấy đan dược có hiệu quả trị liệu thần kỳ như thế.
Hoặc nói.
Người trẻ tuổi kia là một đỉnh phong Luyện Đan Sư?
Nếu như bên trong giới, Vân Đại Tiện Thần thật là đỉnh phong Luyện Đan Sư, mà sau khi tái tạo Thần Giới, từng đi Dược Giới chứng nhận, bây giờ phẩm giai là cửu phẩm Đan Đế.
Còn về luyện chế viên đan dược kia thì là ngũ phẩm Kim Đan, không chỉ do Bách Thảo Đan Lô luyện chế còn ẩn chứa sinh mệnh thuộc tính cực mạnh, hiệu quả chữa thương rất nghịch thiên.
– Tiểu hữu.
Lão giả hỏi:
– Đan dược này do ngươi luyện chế?
– Đương nhiên.
Vân Phi Dương cười nói.
“Phù phù!”
Đột nhiên, lão giả gối quỳ nói:
– Tiểu hữu, lão phu có một chuyện muốn nhờ!
ắ ố ể ầHắn đột nhiên quỳ xuống để Vân Đại Tiện Thần giật mình.
“Hưu!”
Phất ống tay áo dìu lão giả đứng lên.
Vân Phi Dương cười nói:
– Lão nhân gia, có chuyện gì nói thẳng, không cần hành đại lễ.
Nhưng trong lòng đắc ý.
Lão nhân này tình nguyện thủ hộ Tiên thạch đến chết, bây giờ lại vì một việc mà từ bỏ tôn nghiêm quỳ xuống, đây nhất định phi thường trọng yếu đối với hắn.
Nếu như mình làm xong, chắc có thể nhận được Tiên thạch.
Hai tay lão giả run rẩy, hai mắt phủ đầy nước mắt, nức nở nói:
– Mời theo lão phu tiến về một chỗ, cứu một người gần như sắp chết.
…
Đan dược của Vân Phi Dương rung động lão giả, mà khi biết hắn tự mình luyện chế đã khẳng định, người này tinh thông y đạo.
Khoan hãy nói.
Vân Đại Tiện Thần hiểu đan đạo xác thực có tạo nghệ trên y thuật.
– Nói trước.
Trên đường, Vân Phi Dương lên tiếng:
– Nếu như ta chữa tốt cho chủ nhân ngươi, Tiên thạch chính là của ta.
– Tiểu hữu.
Lão giả thề son sắt:
– Nếu như ngươi có thể trị hết bệnh chủ nhân nhà ta, Tiên thạch sẽ thuộc về ngươi.
Vân Phi Dương yên tâm.
Trong lòng suy nghĩ, có thể có người hầu Chuẩn Tiên sơ kỳ, chủ nhân sắp chết kia chắc rất có thân phận, mình chữa tốt cho hắn, có lẽ có chỗ tốt khác.
…
Lão giả chỉ đường, Vân Phi Dương đi vào một thác nước, xuyên qua nó tiến vào một sơn động thiên nhiên.
“Chậc chậc.”
– Không nghĩ tới trong thác nước có động thiên khác.
Vân Phi Dương sợ hãi thán phục vẫn theo lão giả tiến vào, rất nhanh đứng trong một thạch động rộng rãi.
– Bá thúc, người đã về?
Vừa đi vào, một thanh âm vừa có chút suy yếu, vừa mềm yếu truyền đến.
Vân Phi Dương đưa mắt nhìn lại thì nao nao, bởi vì trên ghế đá, một bạch y nữ tử đang ngồi.
Người này tuổi chừng hai mươi, mái tóc như mây đen suôn dài rủ xuống như thác nước, mày liễu cong cong, mũi ngọc đáng yêu, làn da trắng như sương như tuyết tinh tế tỉ mỉ không có tì vết, một tiên tử như đạp sóng mà đến.
Đây là một nữ nhân đẹp đến mức tận cùng.
Nếu như muốn nói khuyết điểm, chính là sắc mặt tái nhợt, thân thể quá yếu đuối, ấn đường biến thành màu đen, dấu hiệu thọ nguyên sắp hết.
Bạch y nữ tử cũng nhìn thấy Vân Phi Dương theo sau lưng, trong đôi mắt thanh tịnh phát ra hàn quang, hỏi:
– Bá thúc, hắn là ai?
– Tiểu thư.
Lão giả gọi Bá thúc nói:
– Vị tiểu hữu này do ta tìm đến chữa bệnh cho cô.
– Nguyên lai chủ nhân lão nhân là một đại mỹ nữ.
Vân Phi Dương nói thầm.
– Chữa bệnh?
Bạch y nữ tử buông xuống đề phòng, khổ sở nói:
– Bệnh này của ta loại,chỉ có thể dựa vào Tiên thạch để kéo dài thọ nguyên ngắn ngủi, như thế nào trừ tận gốc.
– Cũng không phải, cũng không phải.
Vân Phi Dương đi về phía trước một bước, chậm rãi lên tiếng:
– Trong thiên hạ này, chỉ cần là bệnh thì có thể trị, trị không hết là người bị bệnh đã tự mình từ bỏ.
– Thật sao?
Bạch y nữ tử nằm sấp trên bàn, yếu ớt nói:
– Hình như ngươi rất tự tin đối với y thuật của mình?
– Tạm được.
Vân Phi Dương lại đi về phía trước một bước, đứng bên cạnh nàng, ngửi được mùi thơm cơ thể nhàn nhạt, hắn không muốn động đậy, cười nói:
– Cô nương, ta có thể bắt mạch cho cô không?
Bạch y nữ tử tự như rất mệt mỏi, nằm sấp trên bàn đá, ánh mắt dần dần khép lại, hô hấp không có quy luật.
Vân Phi Dương không để ý nam nữ thụ thụ, đưa tay ra đặt trên cổ tay mềm nhẵn xanh nhạt.
Nhìn thấy hắn chuyên nghiệp, lão giả đứng sau mừng rỡ không thôi, cũng âm thầm cầu nguyện, hi vọng người này có thể chữa được bệnh của tiểu thư.
– Lão nhân gia.
Một lúc sau, Vân Phi Dương thu tay, ngưng trọng nói:
– Tiểu thư nhà ngươi bị người đả thương a?
Lão giả khẽ giật mình, đáp:
– Không tệ!
Vân Phi Dương nâng cằm nói:
– Thương thế tiểu thư nhà ngươi quá nặng, lại không được trị liệu kịp thời, từ đó để bệnh tình nghiêm trọng chuyển biến xấu.
– Tiểu hữu, có trị được?
Lão bá vội hỏi.
Vân Phi Dương lắc lắc đầu nói:
– Bệnh đã nguy kịch, sợ khó trị liệu…
“Phù phù.”
Lão bá lần nữa quỳ xuống, khẩn cầu:
– Tiểu hữu, xin ngươi dù thế nào cũng phải nghĩ biện pháp cứu tiểu thư nhà ta.
– Tốt, ta sẽ cố hết sức.
– Bất quá…
Vân Phi Dương nghĩ một lát nói:
– Ta cần hai khỏa Tiên thạch làm thù lao, mà phải giao ngay.
– Tốt! Tốt!
Lão bá lúc này vung tay lấy ra hai khỏa Tiên thạch, vội nói:
– Lão phu vừa vặn có hai khỏa Tiên thạch, nguyện ý giao cho tiểu hữu, còn mời chữa chữa tốt bệnh cho tiểu thư nhà ta!
– Quả nhiên!
Vân Phi Dương không ngoài ý muốn thầm nghĩ:
– Lão nhân này không chỉ có một khỏa Tiên thạch!