Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1520
Chương: Tây Uyển Phủ Thành Chủ
Dung hợp khẩu quyết Tứ Môn Kinh hai nhà Bắc, Nam đối với Vân Phi Dương mà nói, lợi ích rất lớn.
Được lợi cũng không phải lực lượng võ đạo được đề bạt, mà ở chỗ có thể lĩnh ngộ thiên địa đạo ý càng hoàn mỹ hơn.
Nếu như khắc sâu lý giải Đạo Ý hơn, như vậy về sau lúc đột phá cảnh giới cũng sẽ càng nhẹ nhõm.
Đương nhiên.
Vân Phi Dương cũng thoả mãn với hai môn khẩu quyết.
Hắn vô cùng khát vọng thu được Đông, Tây hai môn khẩu quyết còn lại, từ đó hình thành Tứ Môn Kinh hoàn chỉnh.
– Bảy tên Chuẩn Tiên Nam Môn gia bị ta chém giết.
Vân Phi Dương nỉ non:
– Cũng không biết, hai Môn khác có thể điều động võ giả đến không?
Hắn rất chờ mong.
Chờ mong đối phương đến đưa khẩu quyết, đưa thiên tài địa bảo.
Nhưng Vân Đại Tiện Thần suy nghĩ nhiều, hai đại gia tộc ở đông tây Đế Thành cũng không có điều động võ giả.
Phủ thành chủ, trong thư phòng.
Lâm Chỉ Khê nhìn Vân Phi Dương vừa mới vào, ánh mắt ngậm một tia u oán, nói:
– Mười sáu năm qua phát sinh chuyện gì để chàng bây giờ mới trở về?
Bên trong Thiết Cốt Thành cũng không có thời gian gia tốc, lưu tốc y như ngoại giới.
Sau khi Vân Phi Dương rời đi, mười sáu năm không trở về, Lâm Chỉ Khê rất lo lắng, cũng suy nghĩ lung tung.
Đâu chỉ nàng.
Mấy người La Mục Thân trong Phi Dương Giới cũng rất lo lắng.
Cũng may, trước đó không lâu, bọn họ nhìn thấy Vân Phi Dương leo lên Thần Ma Sơn, mới hoàn toàn trầm tĩnh lại.
– Cũng không có gì.
Vân Phi Dương đi tới, ôm eo nàng, cười nói:
– Cảm ngộ nhân sinh một phen.
Lâm Chỉ Khê không nói, nhẹ nhàng dán trong ngực hắn.
Người đã an toàn trở về, dù phát sinh chuyện gì đều đã không quan trọng.- Chỉ Khê.
Vân Phi Dương nói khẽ:
– Có chuyện muốn nói cùng nàng.
Lâm Chỉ Khê hỏi:
– Có liên quan đến nữ nhân?
” “
Khóe miệng Vân Phi Dương giật giật.
Quả nhiên, người hiểu mình nhất vẫn là Cửu Thiên Thần Nữ.
Thật sự kỳ quái, kiếp trước bị nàng truy sát mấy trăm năm, cũng không có gặp nhau nhiều, sao luân hồi lại hiểu mình như vậy chứ?
Chẳng lẽ đây chính là phu thê tướng trong truyền thuyết?
Vân Phi Dương lấy hết dũng khí, nói việc mình thi triển Chiến Thần Hồn Thể Tam Biến ra.
Lâm Chỉ Khê xoát một cái, nhảy ra khỏi lòng ngực hắn, cả kinh hô:
– Chàng vận dụng đệ tam biến?
Xem ra, vị Cửu Thiên Thần Nữ kiếp trước này biết chiến kỹ của Vân Đại Tiện Thần.
– Đúng vậy.
Vân Phi Dương nói:
– Nếu như không sử dụng đệ tam biến, ta rất khó giết chết hai tên Chuẩn Tiên kia.
Đại mi Lâm Chỉ Khê cau lại nói.
– Đệ tam biến nhất định có tác dụng phụ rất khủng bố, chàng mười sáu năm chưa vào Phi Dương giới, cũng bởi vì duyên cớ này?
“Chậc chậc.”
Vân Phi Dương khen:
– Chỉ Khê, nàng là nữ nhân thông minh nhất trên đời này.
– Bớt vuốt mông ngựa.
Lâm Chỉ Khê nói:
– Nói chuyện chính.
– Được.
Vân Phi Dương lúc này kể việc mình điên điên khùng khùng, lưu lạc phàm giới đại lục.
Lâm Chỉ Khê biết được hắn sau khi vận dụng đệ tam biến điên trọn vẹn mười ba năm lại đau lòng, lại trách cứ:
– Lần sau chớ làm loạn.
– Không biết nữa.
Vân Phi Dương nói:
– Không phải liên quan sinh tử, tuyệt không sử dụng đệ tam biến.
Lâm Chỉ Khê nói:
– Chàng không phải mới vừa nói, dụng phụ đệ tam biến mang đến ít nhất tiếp tục trăm năm à, sao mới mười ba năm thì đã khôi phục rồi?
– Bởi vì…
Vân Phi Dương hơi chút trầm mặc, nói:
– Có một người tìm tới ta, một tấc cũng không rời chiếu cố ta ba năm, cũng lấy tinh huyết luyện chế dược thang, rút ngắn tác dụng phụ đệ tam biến.
Đây mới là chuyện chính.
Lời kể lúc trước chỉ là làm nền!
Lâm Chỉ Khê nhìn hắn, nói:
– Chiếu cố chàng ba năm, nhất định là nữ nhân.
– Đúng.
Vân Phi Dương gật đầu.
Lâm Chỉ Khê nhìn hắn, nói tiếp:
– Vẫn là một nữ nhân phi thường xinh đẹp.
– Ừm.
Vân Phi Dương lại gật đầu.
Trong lòng càng cảm thấy may mắn, may mắn Lâm Chỉ Khê là vợ mình, là nữ nhân của mình, nếu như là địch nhân, hiểu mình như thế, khẳng định rất đau đầu.
– Nàng hiện ở Phi Dương Giới?
– Đến ngay đây.
Phủ thành chủ, đại sảnh.
Lâm Chỉ Khê ngồi trên thượng vị tản ra khí chất cao quý.
Thu Y Thủy một thân trang phục mộc mạc ngồi ở dưới vị, nhẹ nhàng cúi đầu, nhìn qua có vài phần câu nệ.
Đại hôn lễ ở vực ngoại chiến trường, nàng từng ở Dược Giới thấy qua, cho nên biết, nữ nhân ngồi phía trên phát ra khí chất cao quý chính là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của Vân Phi Dương.
Lâm Chỉ Khê một mực đánh giá Thu Y Thủy, nhưng trong lòng thì đắng chát không thôi.
Nữ nhân này làm bạn Vân Phi Dương ba năm, không tiếc hao phí thọ nguyên và dung nhan để loại trừ tác dụng phụ, mà mình nên tỏ thái độ như thế nào bây giờ?
“Khụ khụ.”
Vân Phi Dương ho khan hai tiếng, cười nói:
– Ta giới thiệu các nàng lẫn nhau một chút.
– Không cần.
Lâm Chỉ Khê cắt đứt:
– Tây Uyển còn có rất nhiều phòng trống, để Thu cô nương ở lại đi.
Tây Uyển phủ thành chủ, có Mục Oanh, Lương Âm và Lăng Sa La chúng nữ, Lâm Chỉ Khê để Thu Y Thủy vào ở, hiển nhiên tiếp nhận cô nàng đã vì Vân Phi Dương mà nỗ lực rất nhiều.
Phủ thành chủ, Tây Uyển.
Vân Phi Dương tự mình an bài, Thu Y Thủy ở một tòa đình viện độc lập mà vắng vẻ.
Cuối cùng, hậu cung tên này lại nhiều một nữ tử.
– Nếu như chàng ngày ngày mang nữ nhân vào.
Đêm khuya, rúc vào trong ngực Vân Phi Dương, tóc xanh tán loạn, Lâm Chỉ Khê cau mày nói:
– Ta có phải đều đồng ý để các nàng tiến vào Tây Uyển?
– Không có khả năng.
Vân Phi Dương nghiêm túc nói:
– Ta sẽ không hoa tâm như thế.
Lâm Chỉ Khê nguýt hắn một cái.
Vẻn vẹn Tây Uyển, tính cả mình, nữ nhân ở lại, một bàn tay đã đếm không hết rồi, còn không hoa tâm?
– Đúng rồi.
Lâm Chỉ Khê hỏi:
– Vô Ưu gần đây thế nào?
Mười sáu năm qua, nàng chưa thấy qua Vân Phi Dương cũng chưa từng thấy nhi tử.
“Ba.”
Vân Phi Dương vỗ đầu một cái, nói:
– Xíu nữa quên mất thằng con, trời sáng ta sẽ đi Thiên Kiêu Điện nhìn xem.
Hôm sau.
Vân Phi Dương và bọn người La Mục phiếm chuyện đơn giản, biết được bọn họ lần lượt đột phá đến đỉnh phong liền khởi hành tiến về Phiêu Miểu giới.
– Không thấy nhi tử ta?
Trong đại điện, từ miệng Trầm Thiên Hành biết được tin này, Vân Đại Tiện Thần kém chút nhảy dựng lên.
– Vô Ưu đi tìm ngươi, đến nay còn chưa trở về, ta cũng một mực đang lo lắng.
– Không thể nào.
Vân Phi Dương nói:
– Viện trưởng thần thông quảng đại, lại không biết nhi tử ta đi đâu?
Trầm Thiên Hành lắc đầu:
– Vạn sự vô thường, ta lại làm thế nào biết.- Tốt thôi.
Vân Phi Dương nói:
– Ta đi tìm hắn.
Nói rồi đứng dậy rời khỏi Phiêu Miểu giới, hướng về vô tận vũ trụ.
Sáu năm trước, Vân Vô Ưu thúc đẩy phi kiếm đạp vào hành trình đi tìm cha, ngày hôm nay sáu năm sau, Vân Phi Dương lấy Thất Thải Lưu Vân Xa đạp vào hành trình tìm con.
– Nghe Y Thủy nói, từng đụng phải Vô Ưu tại phàm giới đại lục ta ở lại lúc điên.
– Xem ra, tiểu tử kia hẳn đi về phía đông.
Vân Phi Dương lẩm bẩm.
Một ngày sau, hắn đi vào vị diện mình năm đó bị điên, một đường tìm kiếm theo hướng Đông.
Lần lượt tìm đến các vị diện, trái tim Vân Phi Dương bỗng nhiên co thắt, một cỗ thống khổ cắt thịt trong nháy mắt truyền tới.
Lâm Chỉ Khê trong Phi Dương giới cũng như thế, mà nàng thống khổ mãnh liệt hơn Vân Phi Dương.
– Không tốt
Lâm Chỉ Khê hoa dung thất sắc, thì thầm:
– Con ta gặp nạn!