Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1506
Chương: Đệ Tam Biến, Hóa Thần Chích!
Tướng quân đứng bên cạnh Đế Quân Thiên nghe vậy, sắc mặt nhất thời biến đổi.
Chiến Thần Hồn Thể Tam Biến là chiến kỹ đại biểu của Vân Phi Dương, cũng có thể nói, thần thông độc nhất vô nhị thuộc về hắn.
Kỹ này có ba biến hóa.
Nhưng rất nhiều trưởng bối chỉ thấy Vân Phi Dương thi triển đệ nhất biến, đệ nhị biến.
Còn về đệ tam biến, chỉ có nghe nói, năm đó tiến vào ma giới, đối mặt vô số Ma Tôn vây giết, hắn đã từng thi triển qua một lần.
Lần thi triển kia để Vân Phi Dương có thể giết ra khỏi trùng vây, nhưng trở về Thần Giới cũng phải biến mất gần trăm năm mới xuất hiện lại.
Trong Ma Giới thi triển đệ tam biến là một lần duy nhất trong cuộc đời Vân Phi Dương xuất ra, về sau dù đối mặt Chư Thần trấn áp cũng chưa từng động tới.
Có rất nhiều Thần suy đoán, có lẽ Chiến Thần Hồn Thể đệ tam biến mang đến tác dụng phụ quá lớn, lần thứ hai thi triển, chỉ sợ cần thời gian rất lâu.
Thần thông và Thần kỹ Thần Giới không đếm hết.
Muốn nói thần bí nhất chính là Chiến Thần Hồn Thể Tam Biến đệ tam biến
Vân đại chiến thần cả đời hiếu chiến, khó sáng tạo vũ kỹ cao thâm, Chiến Thần Hồn Thể Tam Biến quả thật do hắn dưới cơ duyên đoạt thiên địa tạo hóa sáng tạo ra.
Câu nói này xuất từ miệng Vũ Thần.
Từ năm chữ đoạt thiên địa tạo hóa để hình dung thì không khó đoán, Chiến Thần Hồn Thể Tam Biến phi thường cường thế.
Có khả năng, chỉ một kỹ này đã hao phí hết tài hoa hắn có, đến mức về sau chưa từng tự sáng tạo Thần kỹ.
Nói thật, Chiến Thần Hồn Thể Tam Biến sinh ra và Chiến Thần Đồ Ma cảnh xuất hiện hoàn toàn do trùng hợp.
Vân Phi Dương cũng sẽ không nghĩ tới, suy nghĩ lung tung một phen, lại từ vũ kỹ người khác sáng tạo một môn chiến kỹ vô cùng thích hợp bản thân.
Cũng chẳng trách Vũ Thần sẽ nói ra lời ấy.
Mà vào hôm nay.
Trong hạo hãn vũ trụ, vạn giới chú mục.
Đối mặt hai Chuẩn Tiên, Vân Phi Dương lần nữa vận dụng Chiến Thần Hồn Thể Tam Biến đệ tam biến.
Mà sự biến đổi này là lần thứ hai thi triển.
Tuy thật lâu không vận dụng, nhưng vẫn thuần thục, theo cảnh giới đề cao kích phát sẽ mang đến lực lượng tăng phúc càng thêm mãnh liệt.
Vù vù ——
Thần lực bao phủ, tóc và da thịt Vân Phi Dương không ngừng biến hóa, lực lượng cuồn cuộn như hồng thủy tràn ra.
Cuối cùng, Thần lực dần dần dừng lại, tóc hắn hóa thành trắng bạc, cả tròng mắt cũng hiện lên màu trắng bạc.
Loại biến hóa này cực tương tự cấm huyết tế, khó trách Vân Phi Dương lần đầu tiếp xúc cấm thuật trong nháy mắt nghĩ tới Chiến Thần Hồn Thể Tam Biến.
– Thế gian này không ai có thể chi phối sinh tử của ta.
Thanh âm lạnh như băng truyền trong vũ trụ phảng phất như đến từ tinh không xa xôi.
Thanh âm Vân Phi Dương thay đổi, khí chất cũng thay đổi, cặp tròng mắt ngân sắc bộc lộ ra khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Một khắc này, hắn giống như mở rộng vô hạn mà hóa thành Thần, để Chư Giới kính sợ.
Đây là Chiến Thần Hồn Thể Tam Biến đệ tam biến, tên—— Hóa Thần Chích!
Nam Môn Hoàng và Nam Môn Bội đại chấn, bọn họ cảm giác kẻ này giống như đổi thành một người khác, bộc phát lực lượng không kém hơn Chuẩn Tiên sơ kỳ!
Đây rốt cuộc là vũ kỹ gì!
Có thể làm cho Bán Tiên đại viên mãn trong nháy mắt tăng phúc đến tầng thứ rất cao như thế!
Nam Môn Hoàng và Nam Môn Bội bị rung động thật sâu.
Nhưng, trọng kiếm cả hai ngưng tụ cự còn đã mang theo uy lực kinh khủng chém xuống.
– Tiểu tử, dù ngươi thay đổi.
– Nhưng đối mặt huynh đệ ta, kết quả cũng chỉ có thịt nát xương tan!
Nam Môn Hoàng và Nam Môn Bội cười lạnh không thôi.
Dưới cái nhìn của bọn họ, coi như tiểu tử kia nắm giữ cảnh giới Chuẩn Tiên trung kỳ, ngạnh kháng một kiếm cũng sẽ thụ thương.
– Song kiếm hợp bích?
Vân Phi Dương cười lạnh một tiếng, thanh âm ẩn chứa một loại uy áp nào đó, như Thần cao cao tại thượng.
Hưu!
Hai tay Hắn và Tiểu Tiện Tiện cầm Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm giơ lên, thi triển ra thức mở đầu Thái Thanh Kiếm Quyết, kiếm ý cường thế điên cuồng ngưng tụ trong Kiếm Thể.
Một khắc này, từ màn sáng đến xem, Vân Phi Dương bị kiếm ý bao phủ, hoàn toàn thấy không người.
Hưu! Hưu! Hưu!
Đột nhiên, trong không gian vỡ nát, từng chuôi phi kiếm xuất hiện,.
Nguyên niệm võ giả chư Giới quét qua, sắc mặt kinh biến, bởi vì số lượng bội kiếm sớm đã đạt tới 100 vạn.
Trong một mảnh vũ trụ vô tận, đột nhiên có 100 vạn thanh kiếm xuất hiện, hiện lên chữ “Nhất” thấu phát ra khí tức khủng bố trước mặt Vân Phi Dương, hình ảnh vô cùng hùng vĩ.
Nhưng Chư Giới cũng không biết.
Trong nháy mắt Vân Phi Dương giơ kiếm, bội kiếm võ giả trong mấy ngàn quang lấy tốc độ kinh khủng bay đến.
Trong chớp mắt, vô số phi kiếm từ trong Hắc Ám Vũ Trụ bay đến, số lượng trong nháy mắt đột phá 500 vạn.
Hưu! Hưu! Hưu!
Phi kiếm đến được kiếm ý thao túng cấp tốc ngưng tụ, trong nháy mắt cự hình trọng kiếm oanh đến, đã hình thành một cự kiếm chặn lại.
– Chém!
Vân Phi Dương vung hai tay lên, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm đột nhiên chém ra.
Cự kiếm sau lưng hắn đâm thẳng vào mây chợt ngã xuống đón lấy trọng kiếm.
Mọi người ngừng hô hấp, đối với bọn hắn mà nói, dùà hai Chuẩn Tiên hay Vân Phi Dương đều phi thường khủng bố!
Oanh!
Đột nhiên, tiếng vang đinh tai nhức óc truyền lại, bởi vì uy lực quá mức cường thế, khiến cho màn sáng vặn vẹo.
Sắc mặt Trầm Lận Phong khó coi.
Giờ phút này, hắn có thể rõ ràng cảm giác được hình ảnh trận pháp phụ thân lưu lại đang bị ăn mòn, phảng phất như lúc nào cũng có thể vỡ nát.
– Hả?
Chân Vũ Thần Vực, Trầm Hạo mới vừa ngưng chiến cùng hai tên Tiên Đế, kinh ngạc lẩm bẩm:
– Năm đó bố trí cấm trận lại bị một kiếm rung chuyển?
Màn sáng run rẩy kịch liệt, tiếp tục một hồi mới ổn định lại, mà khi bình tĩnh lại, hình ảnh hiện ra lại làm cho tất cả võ giả trừng to hai mắt.
Khu vực giao chiến vỡ ra hơn mười dặm, dài vô hạn.
Hư không loạn lưu gào thét phun trào, không gian bích lũy không thể tự hành, loại cảm giác này giống như vùng vũ trụ này đã bị chém đoạn.
Võ giả chư Giới rung động.
Đồng thời gắt gao khóa chặt màn sáng, tìm kiếm bóng người Vân Phi Dương và hai Chuẩn Tiên.
Rất nhanh, bọn họ tìm thấy Vân Phi Dương.
Lưng hắn tựa trận pháp, nên không rõ mặt, bóng lưng vẫn phát ra khí tức Thần Thánh không thể xâm phạm.
– Hai Chuẩn Tiên đâu?
Chư Giới tìm.
Nhưng thủy chung không gặp bóng dáng Nam Môn Hoàng và Nam Môn Bội, làm bọn hắn không hiểu.
Mấy người Nam Môn gia cũng rất khó hiểu.
– Gia chủ!
Đột nhiên, một trưởng lão chạy vào, vội vàng hô.
– Linh Hồn ngọc giản hai người Nam Môn Hoàng và Nam Môn Bội vỡ nát!
Nam Môn Kỳ đứng lên, sắc mặt trở nên cực độ khó coi.Chương: Ta Là Ai
Linh Hồn ngọc giản đại biểu cho một sinh mệnh, vỡ vụn có nghĩa vẫn lạc.
Nói đúng hơn là, Vân Phi Dương trực tiếp mạt sát hai Chuẩn Tiên sơ kỳ!
Gia chủ Nam Môn gia mộng.
Các trưởng lão Nam Môn gia cũng trợn tròn mắt.
Hai trưởng lão nhà mình vậy mà lại bị Vân Phi Dương Trảm?
Sự đả kích này quá lớn, lớn đến nổi để bọn hắn vô pháp tiếp nhận.
Riêng gia chủ Nam Môn Kỳ, kém chút thổ huyết, dù sao tiếp nhận nhiệm vụ từ Bắc Môn gia, lần thứ nhất chấp hành lại thảm bại như thế.
Nếu như Bắc Môn gia biết được, khẳng định sẽ cười to.
Lúc này, Nam Môn Kỳ không ghi hận Vân Phi Dương, mà đang lo cái nhìn của Bắc Môn gia đối với mình, có thể thấy được hai gia tộc oán hận rất sâu.
…
Mảng vũ trụ bị chém vỡ nhất định sẽ trong một đoạn thời gian rất dài không thể tự hành khép lại.
Ngọn nguồn thôn phệ lại lần nữa đoàn tụ, cỗ lực lượng này không thể phá hủy, chỉ có dựa vào Tử Liên Nghiệp Hỏa luyện hóa.
Hô!
Vân Phi Dương thở ra một hơi trọc khí, khí tức quanh thân nhất thời phát ra mạnh mẽ.
Đây là chủ động dừng thi triển Chiến Thần Hồn Thể Tam Biến.
Nhưng không giống với hai thay đổi trước, màu tóc Vân Phi Dương vẫn bạc, cũng không có dấu hiệu khôi phục.
Màu tóc bây giờ là một loại màu tái nhợt.
Vân Phi Dương cong eo, da thịt hai tay dần dần nhăn lại, khuôn mặt anh tuấn bất phàm cũng rất nhanh biến chất.
Chỉ trong chốc lát, một người trẻ tuổi phong độ nhẹ nhàng giống như trải qua vô tận năm tháng tẩy lễ thành một lão giả gần đất xa trời.
Chư Giới quan sát màn sáng.
Bọn họ có thể cảm nhận được, nguyên bản bóng lưng thấu phát vô thượng uy nghiêm đột nhiên trở nên cực già nua.
– Chuyện gì xảy ra?
– Cảm giác Vân Phi Dương đã già đi rất nhiều.
– Chẳng lẽ là tác dụng phụ?
Võ giả chư Giới suy đoán.
Vào lúc này, bọn họ phát hiện Vân Phi Dương suy yếu rời đi, cuối cùng biến mất.
…
Hai Chuẩn Tiên không biết tung tích, sau cùng được võ giả kết luận vẫn lạc, kết quả vạn giới lần nữa vỡ tổ, danh vọng Vân Phi Dương đạt đến độ cao chưa từng có.
Dù đứa bé năm tuổi cũng lấy hắn làm tín ngưỡng võ đạo mà nỗ lực tu luyện.
Nhưng kỳ quái là.
Sau khi Vân Phi Dương đánh một trận cùng hai Chuẩn Tiên không xuất hiện nữa.
Trầm Lận Phong và Trầm Lận Nguyên khó hiểu, bọn họ thủy chung khóa chặt ngọn nguồn thôn phệ, cho đến ba năm sau, vẫn không thấy hắn xuất hiện.
– Mấy lần trước, Vân huynh đệ thề phải luyện hóa hết ngọn nguồn thôn phệ.
Trầm Lận Phong cau mày.
– Nhưng sao đến nay không có xuất hiện?
– Có lẽ…
Trầm Lận Nguyên ngưng trọng nói:
– Vân huynh đệ chém giết hai Chuẩn Tiên, tự thân cũng bị thương nặng, giờ phút này đang điều dưỡng.
– Hẳn vậy.
Nhớ tới mấy năm trước, bóng lưng vĩ ngạn kia đột nhiên trở nên tang thương, huynh đệ hai người nhất thời lo lắng không thôi.
…
Thời gian vội vàng qua, đảo mắt mười năm.
Trong đoạn thời gian này, rất nhiều Giới Chủ đi vào ngọn nguồn thôn phệ, nhìn thấy kiếm ngân vẫn chưa khép, rung động không thôi.
Để bọn hắn không hiểu là.
Sau trận chiến kia, Vân Phi Dương đi chỗ nào, sao đến nay còn chưa xuất hiện?
Vấn đề này thành nghi vấn lớn nhất vạn giới, đồng thời xuất hiện rất nhiều lời đồn.
Một, Vân Phi Dương cùng hai Chuẩn Tiên nhất chiến, thân chịu trọng thương, giờ phút này ẩn vào chỗ nào đó bế quan dưỡng thương.
Hai, Vân Phi Dương thi triển ra một kiếm kia, hao phí toàn bộ năng lượng trong thân thể, cũng hao phí không ít thọ nguyên, rất có thể đã vẫn lạc.
Loại tin tức không đáng tin này lưu truyền rộng rãi trên phố, thời điểm rất nhiều người nghị luận, phần lớn tin tưởng truyền ngôn thứ nhất, cho rằng Vân Phi Dương chỉ trọng thương, đang bế quan tu dưỡng.
Trên thực tế, Vân Phi Dương cũng không có tu dưỡng,cũng chưa vào Phi Dương giới.
Giờ phút này, tóc hắn trắng phơ, sắc mặt già nua hành tẩu trên đường phố của một thành trì bình thường, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm trong tay ảm đạm, tác dụng chỉ làm quải trượng.
Y phục Vân Phi Dương tổn hại, tóc rối tung, sau lưng còn gánh một thanh kiếm để người qua đường nhao nhao nhìn sang.
– Nương.
Một hài đồng nói:
– Lão đầu điên lại tới.
Cư dân ở phụ cận,lắc đầu thở dài.
Mấy năm trước, lão giả này xuất hiện trong thành, mỗi ngày đều ngơ ngơ ngác ngác đi tới đi lui.
Mới đầu có người hảo tâm hỏi hắn, nhà ở phương nào, đạt được đáp án là:
– Ta là ai?
Cả chính mình cũng không biết mình là ai, cư dân trên đường phố nhất thời kết luận, lão đầu này hẳn bị điên.
Vâng.
Vân Phi Dương điên.
Hắn không chỉ già, cả trí nhớ cũng mất, quên chính mình là ai, cũng quên hết mọi thứ.
Đây chính là tác dụng phụ khi thi triển Chiến Thần Hồn Thể đệ tam biến mang đến.
Mười năm trước, chém giét hai Chuẩn Tiên Nam Môn gia, Vân Phi Dương như là Thần cao cao tại thượng để Chư Giới chấn động.
Bây giờ lại bi thảm như vậy, tương phản cực lớn.
– Ta là ai.
– Ta vì sao lại ở chỗ này…
Vân Phi Dương ngơ ngơ ngác ngác đi trên đường phố, trong miệng không ngừng.
– Hắc hắc.
Vào lúc này, một du côn đi tới, nói:
– Lão nhân gia, ta biết ngươi là ai.
Người này chú ý Vân Phi Dương đã lâu, cũng để mắt tới thanh kiếm dùng làm quải trượng kia.
– Ta là ai?
Vân Phi Dương ngẩng đầu, khuôn mặt già nua, ngốc trệ.
– Ngươi là Lão Chu của Chu gia thôn
Du côn cười nói:
– Ta hiện tại mang ngươi về nhà.
Ánh mắt Vân Phi Dương đục ngầu lộ ra mừng rỡ, nói:
– Tốt, mang ta về nhà!Nói rồi đi theo du côn.
Trên đường phố có cư dân muốn thiện ý nhắc nhở, nhưng nghĩ tới tác phong của du côn, cho nên vẫn không nói.
…
Giữa rừng núi ngoài thành.
Du côn mang theo Vân Phi Dương đi mười dặm đường, thở hồng hộc dừng lại.
Mà hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện tốc độ lão đầu mặc dù chậm chạp, nhưng hô hấp đều đặn, nhất thời có chút buồn bực.
Du côn nói:
– Lão nhân gia, ta mang ngươi về nhà, cho ít chỗ tốt đi.
– Chỗ tốt gì?
Vân Phi Dương nói.
Du côn lại dò xét Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, nhếch miệng nói:
– Cái quải trượng này đi.
– Đây không phải quải trượng, đây là kiếm.
Vân Phi Dương cải.
Khóe miệng du côn giật một cái, thầm nghĩ:
– Lão nhân này cũng không phải quá ngu, còn biết đây là kiếm.
Hắn nói:
– Kiếm này u ám không sáng, cầm đi bán cũng bán không được mấy đồng tiền, ta miễn cưỡng nhận lấy, xem như tiền trà nước mang ngươi về nhà.
Vân Phi Dương lắc đầu, nói:
– Kiếm này vô cùng … vô cùng trọng yếu đối với ta, không thể cho ngươi.
Sắc mặt du côn thay đổi.
Ngay từ đầu hắn đã định dùng phương thức ôn nhu lừa, bây giờ xem ra, lão nhân này người mặc dù ngốc, lại vô cùng coi trọng chuôi kiếm.
– Ai.
Du côn nhún nhún vai nói:
– Ta giúp ngươi như thế, ngươi không cho chỗ tốt thì ta không giúp nữa.
Khi nói chuyện, đột nhiên đi tới, tay phải chụp vào chuôi kiếm, hiển nhiên tính toán cứng rắn đoạt, nhưng khi hắn vừa mới động, ánh mắt già nua của Vân Phi Dương hiện lên tia lạnh lùng, tiếp theo huy chưởng đánh ra.
Một chưởng này rất chậm chạp cũng rất lực, đánh vào trên thân du côn, đánh hắn bay ra ngoài, ngã xuống đất chết tươi.
Vân Phi Dương si ngốc ngơ ngác cũng không có ý thức được chính mình đánh chết người, nói:
– Đứng dậy, mang ta về nhà.
Du côn đã chết, không nói nên lời.
Vân Phi Dương Điên điên khùng khùng vác hắn lên, chẳng có mục đích đi dạo trong núi rừng, trong miệng lẩm bẩm:
– Ta là ai… Ta là ai…