Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1503
Chương: Nam Môn Gia, Song Kiếm Chi Đạo
Thu lấy một khỏa Tiên thạch cho Vân Phi Dương đề bạt không nhỏ.
Cho nên, thời gian tiếp theo, hắn an tâm ở Phi Dương Giới tiếp tục thu hai khỏa Tiên thạch khác.
Bốn tháng sau.
Hai khỏa Tiên thạch ẩn chứa Đạo Ý bị Vân Phi Dương thu hết.
Nếu như chuyện này truyền đến Chân Vũ Thần Vực, nhất định sẽ gây nên oanh động to lớn.
Đầu tiên, bọn họ chấn kinh vì một Bán Tiên đại viên mãn đỉnh phong lại có hấp thu Tiên thạch chỉ có Chuẩn Tiên mới có thể thu.
Cũng sẽ hâm mộ thật sâu.
Dù sao, Tiên thạch quá hi hữu, đại đa số cường giả Chuẩn Tiên cũng chỉ có được một hai khỏa, không phải thời điểm tấn cấp, không dám tùy tiện hấp thu.
Mà Bán Tiên đại viên mãn đỉnh phong không có chút kiềm chế liên tục thu ba khỏa Tiên thạch, thật siêu cấp xa xỉ.
Một mảnh đất trống.
Vân Phi Dương lần nữa thi triển Thái Thanh Kiếm Quyết, uy lực hình thành càng mạnh hơn lúc trước.
“Hưu!”
Thu hồi Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, khóe miệng của hắn hiện ra mỉm cười hài lòng.
“Ha ha ha.”
Tiểu Tiện Tiện cười to:
– Lần nữa đối mặt Bắc Môn Tùng hoàn toàn không cần dùng kiếm trận, chỉ bằng vào Thái Thanh Kiếm Quyết đã có thể đâm đít hắn.
– Không dựa vào kiếm trận, muốn giết Chuẩn Tiên.
Vân Phi Dương nghĩ một lát, nói:
– Chỉ dựa vào Thái Thanh Kiếm Quyết không được, vẫn phải vận dụng Chiến Thần Hồn Thể Tam Biến thức thứ ba.
Tiểu Tiện Tiện khẽ giật mình:
– Vận dụng thức thứ ba, có chút làm loạn.
Ngữ khí rất ngưng trọng, như đại biểu, Chiến Thần Hồn Thể Tam Biến thức thứ ba rất không đơn giản.
– Không có cách nào.
Vân Phi Dương khổ sở nói:
– Chênh lệch giữa Chuẩn Tiên và Bán Tiên thực quá lớn, nếu như không sử dụng thức thứ ba, chỉ dựa vào Thái Thanh Kiếm Quyết thực lực bất tòng tâm.
Hắn đã từng tính toán vận dụng thức thứ ba khi chiến đấu với Tiểu Thần Chủ.
Bây giờ thực lực đã có thể treo Bắc Môn Cửu Thiếu lên đánh, cho nên Vân Phi Dương cho rằng, để cho mình vận dụng thức thứ ba, đối thủ tất nhiên là Chuẩn Tiên.
Tiểu Tiện Tiện nói:
– Tác dụng phụ thức thứ ba quá lớn, ngươi tốt nhất nên tận lực không dùng thì đừng dùng.
– Ừm.
Vân Phi Dương nói:
– Ta có chừng mực.
Nói rồi đứng dậy tiến về Thiết Cốt Thành, khi đi ngang qua bên người La Mục và Vân Lịch, nhất thời để bọn hắn trợn tròn mắt.
– Ta kháo.
– Mấy tháng không gặp, Phi Dương ca giống như thay đổi thành một người khác!
– Có chút tiên vị!
Thu lấy ba khỏa Tiên thạch, Vân Phi Dương thấu phát khí tức cho bọn hắn cảm giác cao thâm mạt trắc.
Vài ngày sau.
Vân Phi Dương xuất hiện lần nữa bên trong hạo hãn vũ trụ, ánh mắt khóa chặt ngọn nguồn thôn phệ.
“Hô!”
Vung tay lên, bàng bạc Tử Liên Nghiệp Hỏa phun trào, bắt đầu tiếp tục tịnh hóa.
Vân Phi Dương sẽ không để cho vật hại người này tiếp tục tồn tại, vô luận như thế nào cũng phải thanh trừ hết.
Chỉ là.
Thanh trừ không bao lâu.
Hắn cảm nhận được một cỗ khí tức cực mạnh từ đằng xa bay đến.
Vân Phi Dương lắc đầu cười nói:
– Bắc Môn gia thật không biết mệt mỏi, lại phái Chuẩn Tiên đi tìm cái chết.
“Hưu!”
“Hưu!”
Không bao lâu, không gian vũ trụ mơ hồ, hai trung niên uy nghiêm cuát hiện ở mép ngọn nguồn thôn phệ.
“Ừm?”
Vân Phi Dương nao nao.
Hai người không chỉ có bề ngoài khác bọn Bắc Môn Tùng, ngay cả khí tức phát ra cũng khác biệt.
– Không phải võ giả Bắc Môn gia?
– Hoặc bọn họ mời người khác đến giết mình?
Vân Phi Dương âm thầm suy đoán.
Bên trong hai người, trung niên tương đối cao mở lời.
ể ắ ổ ẩ- Chỉ là một tên đỉnh phong lại để Bắc Môn gia tổn hại ba tên Chuẩn Tiên, quả thật là chuyện cười lớn.
Một người khác cười nhạt nói:
– Theo ta thấy, Bắc Môn gia kia hoàn toàn là một đám ô hợp.
Người kia còn có chút khó chịu nói:
– Nếu như ngay từ đầu giao cho Nam Môn gia chúng ta, nhiệm vụ đã sớm xong xuôi.
Vân Phi Dương nghe vậy, nhất thời vui vẻ trong lòng.
Không nghĩ tới, hai người kia thế mà là võ giả Nam Môn gia.
Bọn họ phát ra khí tức hoàn toàn không kém gì Bắc Môn Tùng và Bắc Môn Hạc, trong không gian giới chỉ khẳng định cất giấu Tứ Môn Kinh không giống với Bắc Môn gia.
Từ khi càng lĩnh ngộ sâu về Đạo Ý, Vân Phi Dương càng ý thức được, Tứ Môn Kinh xuất từ Tiên Đế phi thường cường hãn.
Nếu như gom góp đủ Tứ Môn Kinh của cả Đông Tây Nam Bắc Tứ Môn hình thành khẩu quyết hoàn chỉnh, chắc chắn có sự giúp đỡ rất lớn đến việc đề thăng cảnh giới.
– Rất tốt, rất tốt.
Vân Phi Dương cười thầm:
– Lại tới tặng đồ.
Hai võ giả Nam Môn gia hiển nhiên không nghĩ tới, nội tâm người trẻ tuổi trước mắt rất kích động, ánh mắt nhìn mình thật giống như đang nhìn một đầu dê béo.
– Tiểu tử.
Trung niên nhân cầm đầu tên Nam Môn Hoàng, lạnh lùng nói:
– Lấy ra kiếm trận của ngươi để cho chúng ta kiến thức một chút.
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
– Võ giả Nam Môn gia thế nào biết ta có kiếm trận?
Nào chỉ Nam Môn gia.
Võ giả khắp thiên hạ đều biết, hắn có kiếm trận chém giết Chuẩn Tiên.
Nam Môn Hoàng lại bổ sung:
– Nếu như ngươi không thi triển, chỉ sợ cơ hội phản kích cũng không có.
Lời này rất cuồng ngạo.
– Không không.
Vân Phi Dương cười nói:
– Đối phó rác rưởi như các ngươi không cần vận dụng kiếm trận.
Luận cuồng, luận phách lối.
Vân Đại Tiện Thần cũng không thua người khác.
Nhưng khi Nam Môn Hoàng nghe được hai chữ rác rưởi, sắc mặt nhất thời âm trầm.
Võ giả Nam Môn gia bên cạnh tên Nam Môn Bội lạnh mặt nói:
– Hoàng ca, không cần nhiều lời, nhanh giết chết hắn về nhà lĩnh thưởng.
– Như thế cũng tốt.
Nam Môn Hoàng đồng ý, tiếp theo nâng tay, bên trong hư không xuất hiện một thanh trọng kiếm.
Nam Môn gia tộc, một trong Tứ Môn gia tộc Đế Thành, lấy tu luyện kiếm đạo làm chủ, lại rất thích vận dụng trọng kiếm cực kỳ hiếm thấy.
– Kiếm này vậy mà to hơn Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm.
Vân Phi Dương kinh ngạc không thôi.
Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm cũng thuộc về phạm trù trọng kiếm, nhưng so cùng trọng kiếm của Nam Môn gia, rõ ràng nhỏ hơn không ít.
“Hô!”
Nam Môn Bội cũng triệu ra trọng kiếm bản thân.
Nhìn chất liệu và ánh sáng tên vũ khí hai người, chí ít cũng đến Chuẩn Tiên sơ kỳ.
– Tiểu tử.
Nam Môn Hoàng lạnh lùng nói:
– Huynh đệ của ta hai người, cả đời lĩnh hội song kiếm chi đạo, trước giờ đối địch đều đồng loạt ra tay, cho nên cũng chớ trách ta lấy nhiều khi ít.
“Hưu!”
Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm bỗng dưng bay ra, treo trước người Vân Phi Dương, hắn cười nói:
– Trùng hợp, ta cũng tu luyện song kiếm chi đạo.
Không phải song kiếm, mà là song tiện!
– Thật sao?
Nam Môn Hoàng cười lạnh:
– Vậy hôm nay huynh đệ ta hai người muốn lĩnh giáo một chút song kiếm chi đạo của ngươi.
Khi nói chuyện, cất bước mà ra tại hư không, hai tay bỗng nhiên dùng lực vung lên, trọng kiếm to lớn mang theo khí thế trầm trọng cuốn tới.
Cùng lúc đó, Nam Môn Bội cũng đồng dạng chém ra một kiếm.
“Vù vù —— “
Trong khoảnh khắc, hai cỗ kiếm khí thế đại lực trầm như mãnh thú xuất lồng, gào thét mà đến.
Theo góc độ người đứng xem, hai người lần lượt xuất kiếm, nhưng nhìn theo phía tầng thứ càng cao, hai đạo kiếm khí tương thông cùng một nhịp thở lẫn nhau.
– Hẳn là song kiếm chi đạo.
Vân Phi Dương không dám khinh thường, lúc này vận chuyển Thái Thanh Kiếm Quyết, huy động Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, chém ra một đạo kiếm khí cực mạnh.
Bên trong một kiếm này ẩn chứa Đạo Ý, để hai tên gia võ Nam Môn giả chấn động.
“Ầm ầm!”
Vào lúc này, tiếng vang truyền đến.
Thái Thanh kiếm khí của Vân Phi Dương cùng hai đạo kiếm khí trầm trọng chạm vào nhau, khủng bố kiếm ý như như lưỡi dao tê liệt hết thảy bốn phía.
Cho dù cát bụi nhỏ bé nhất trong vũ trụ cũng bị chôn vùi sau khi kiếm ý bao phủ.