Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1498
Chương: Trảm Bắc Môn Hạc!
Hình ảnh Vân Phi Dương giao thủ cùng hai người Bắc Môn Tùng truyền khắp vạn Giới, nhất thời gây nên rung động.
Tất cả võ giả đều sẽ không nghĩ tới, một Bán Tiên đại viên mãn độc chiến hai Chuẩn Tiên.
Xác thực mà nói, bọn họ không hề nghĩ ngợi qua loại vượt cấp chiến đấu ở tầng thứ này.
Kình bạo, quá kình bạo!
Đến mức, võ giả chư Giới nhìn về phía Vân Phi Dương, ánh mắt đều hiện ra sùng bái.
Không hề nghi ngờ.
Một trận chiến này, dù Vân Phi Dương bại.
Tất cả mọi người vẫn kính nể hắn vì dám đơn đấu hai Chuẩn Tiên.
– Oa, là cha!
Thiên Kiêu Điện, Vân Vô Ưu hưng phấn nói.
Tiểu gia hỏa nay đã mười tuổi, khuôn mặt non nớt có mấy phần giống Vân Phi Dương, đôi mắt to, linh lợi loạn chuyển, rất linh tinh cổ quái.
Hiện tại cảnh giới Vân Vô Ưu là Hư Không cảnh đại viên mãn, thực ra lấy tư chất hắn, có thể đề bạt càng nhanh.
Bất quá, Trầm Thiên Hành lại kêu hắn dừng tu luyện, lấy tái tạo thân thể làm chủ, bởi vì cảnh giới đề bạt quá nhanh cũng không phải một chuyện tốt.
– Chậc chậc.
Hai tay Ninh Trạch Thiên ôm ngực, cười nói:
– Vân học đệ lợi hại, một người đơn đấu hai Chuẩn Tiên.
Ngự Long nói:
– Thực lực Vân học đệ mấy năm này đề bạt cấp tốc thật.
– Theo ta thấy.
Quan Tự Tại đi tới, ngưng trọng nói:
– Vân Phi Dương hiện tại có thể phân cao thấp cùng Hiên Viên Vấn Thiên.
Lời vừa nói ra, bọn người Ninh Trạch Thiên hoảng hốt.
Thiên kiêu thứ hai Thiên Tinh Bảng đã nói như vậy, hẳn đáng tin.
– Sai.
Nhưng vào lúc này, Hiên Viên Vấn Thiên cũng đi tới, hắn nhìn về phía màn sáng, nhìn Vân Phi Dương, nói:
– Hắn hiện tại mạnh hơn ta.Bọn người Ninh Trạch Thiên âm thầm chấn kinh.
Làm cho người đứng đầu Thiên Tinh Bảng chính miệng thừa nhận, thực lực Vân Phi Dương khẳng định cường hãn.
– Chậc chậc.
Vô Kỵ cảm khái.
– Vân học đệ này quả nhiên là yêu nghiệt.
Bọn người Ninh Trạch Thiên đồng ý.
Thời điểm tiến vào Thiên Kiêu Điện, cảnh giới tên kia nhiều nhất chỉ cố bát cửu phẩm Bán Tiên.
Bây giờ không tới hai mươi năm đã đạt đến đỉnh phong, hào khí ngàn vạn cùng hai tên Chuẩn Tiên nhất chiến, tốc độ phát triển như thế, thật rất khủng bố.
…
Vân Phi Dương giao thủ cùng hai tên Chuẩn Tiên, vạn giới chú mục.
Nhưng tại Chân Vũ Thần Vực, đồng dạng cũng có màn xuất hiện, vô số cường giả quan sát.
Bọn họ nhìn người tuổi trẻ đối mặt hai Chuẩn Tiên Bắc Môn gia bộc lộ ra một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ, nhao nhao hoảng hốt không thôi.
– Tên này chính là Vân Phi Dương?
Nghe nói trước đây không lâu tam giới hỗn chiến, hắn thống lĩnh đại quân nhất cử diệt hai siêu cấp đại giới.
– Chậc chậc, quả nhiên hậu sinh khả uý.
Vô số cường giả trò chuyện với nhau, trong ngôn ngữ cũng thưởng thức Vân Phi Dương.
Đương nhiên trong lòng không hiểu, vì sao bầu trời lại đột nhiên xuất hiện màn sáng hình ảnh liên tiếp hạ giới?
Người nào làm?
Đương nhiên là Thái Vũ.
Giờ phút này, hắn đứng trên ngọn núi, cười nói:
– Đồ nhi, nếu như ngươi có thể đánh bại hai Chuẩn Tiên thì có tư cách tiến vào Chân Vũ Thần Vực rồi.
– Thái Vũ.
Thanh âm ôn nhu truyền đến:
– Con ta, có thể làm được sao?
Thái Vũ cười nói:
– Có Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm trong tay, hẳn không có vấn đề gì.
…
Chân Vũ Thần Vực, khu vực lưu quang dị sắc.
Đạp.
Một người trẻ tuổi đeo kiếm chầm chậm đi tới, y phục dính đầy máu tươi.
Khi hắn rời đi không bao lâu, lưu quang dị sắc biến mất, thi thể mười mấy Chuẩn Tiên rơi xuống đất.
– Hả?
Người trẻ tuổi ngừng chân, mặt không biểu tình ngẩng đầu, nhìn về phía màn sáng, lẩm bẩm.
– Hắn là Vân Phi Dương? Hơi yếu.
…
Hình ảnh lại trở lại.
Giờ phút này, sắc mặt Bắc Môn Tùng và Bắc Môn Hạc dị thường khó coi.
Bọn họ xuất thủ hai lần đều bị Vân Phi Dương hóa giải, điều này thực sự vô pháp tiếp nhận.
Nếu như hai người biết, quá trình giao chiến cùng Vân Phi Dương không chỉ có truyền đến vạn giới, còn truyền đến Chân Vũ Thần Vực, khẳng định sẽ càng thêm sụp đổ.
– Ai.
Vân Phi Dương thu hồi kiếm, lắc đầu nói:
– Các ngươi quá yếu.
…
Võ giả chư Giới sụp đổ.
Hai Chuẩn Tiên yếu? Loại lời này cũng chỉ có hắn dám nói ra.
– Đáng giận!
Bắc Môn Tùng phẫn nộ không thôi, lần nữa oanh ra chưởng ấn, Bắc Môn Hạc cũng theo sát phía sau.
Hai người không quan tâm lấy nhiều đánh Ít, chỉ để ý bắt giữ tiểu tử này chia cắt chí bảo trên người hắn.
Hưu! Hưu!
Vân Phi Dương lần nữa huy động Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, hình thành hai đạo kiếm khí diệt chưởng ấn.
Tiểu Tiện Tiện đạt đến đỉnh cao, cả hai dung hợp, thực lực quả nhiên biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nhưng mà vẻn vẹn chỉ phá chưởng ấn, muốn chiến thắng hai Chuẩn Tiên vẫn vô cùng khó khăn, nếu như đánh lâu dài, Vân Phi Dương khẳng định sẽ lực bất tòng tâm.
Bắc Môn Tùng và Bắc Môn Hạc cũng biết, cho nên thi triển chưởng ấn tính toán mài đối phương đến chết.
Oanh!
Vân Phi Dương phá giải chưởng ấn, ngưng trọng nói:
– Phải tốc chiến tốc thắng.
Hưu!
Tâm niệm vừa động, vạn chuôi lợi kiếm xuất hiện cấp tốc bao phủ hai người Bắc Môn Tùng.
Đồng thời, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm tuột tay bay ra, dung nhập khu vực trung ương vạn kiếm, trận pháp nhất thời vận chuyển.
Hưu!
Kiếm trận thành, lưu quang lấp lóe.
Nhìn qua màn sáng, một kiếm trận hình tròn hiện ra, hai Chuẩn Tiên bị vây bên trong, khó có thể nhìn thấy bóng người.
– Kiếm trận sao?
Cường giả Chân Vũ Thần Vực có chút kinh ngạc.
Thái Vũ cũng ngạc nhiên:
– Tiểu tử này học được kiếm trận khi nào?
– Hả?
Hắn khẽ nhíu mày.
– Tựa như một loại kiếm trận vô cùng cổ lão, có lẽ xuất từ một vị đại năng nào đó đã vẫn lạc.
Thái Vũ phán đoán như thế, có thể thấy được Tru Thiên Kiếm Trận không đơn giản.
Lại nói Bắc Môn Tùng và Bắc Môn Hạc, hai người đặt mình vào kiếm trận, nhìn vô số kiếm khí đang lấp lóe ánh sáng, trong lòng dâng lên tia không may.
Bọn họ quyết định, liên thủ công kích một khu vực, phá kiếm trận.
Hưu!
Hưu!
Nhưng thời khắc vừa mới chuẩn bị động thủ, Kiếm Vũ như mưa trùng kích đến .
Bắc Môn Tùng và Bắc Môn Hạc rơi vào đường cùng, chỉ có thể ngưng tụ lực lượng đánh tới.
Bành! Bành! Bành!
Hai người dù sao cũng là Chuẩn Tiên, thực lực mạnh hơn bọn người La Mục, hóa giải nhẹ nhõm vòng Kiếm Vũ thứ nhất.
Nhưng nghênh tiếp bọn họ là Kiếm Vũ không ngừng nghỉ.
Bành! Bành!
Ước chừng một lát, hai người Bắc Môn Tùng trải qua năm lần Kiếm Vũ tập kích, mặc dù không thương tổn, nhưng không ngừng bị công kích, thực khiến người ta giận sôi.
– Tiểu tử!
Bắc Môn Tùng quát lạnh.
– Chỉ bằng kiếm trận này muốn thương tổn hai người chúng ta, thực buồn cười.
– Thật sao?
Vân Phi Dương cười lạnh.
Hưu!
Vào lúc này, vạn kiếm run rẩy lấp lóe tia sáng chói mắt.
Kiếm ý điên cuồng bạo phát, trong nháy mắt tràn vào Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm.
Ông ——Cấp độ thứ hai mở ra, mười chuôi cự kiếm xuất hiện.
Kiếm ý thốt nhiên phun trào khiến cho Bắc Môn Tùng và Bắc Môn Hạc kinh biến.
– Chết đi!
Vân Phi Dương lãnh đạm nói.
Hô!
Mười chuôi cự kiếm mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa ngang nhiên công tới, mục tiêu khóa chặt Bắc Môn Hạc!
– Không tốt!
Bắc Môn Tùng kinh hãi, muốn trợ giúp.
Nhưng vẫn chậm một bước, mười chuôi cự kiếm chém xuống, mười đạo kiếm khí như răng nanh cắn đến.
Bởi vì phương vị bị khóa định, Bắc Môn Hạc căn bản không thể né tránh, chỉ có thể chính diện nghênh đón, cùng lúc đó, một cỗ khí tức tử vong dâng lên trong lòng.
Hắn không cam lòng giận dữ hét:
– Không!
Oanh! Oanh!
Mười đạo kiếm khí chém xuống, chém vỡ phòng ngự trước người Bắc Môn Hạc, cũng chém vỡ thân thể của hắn.
– Tứ đệ!
Trong kiếm trận, Bắc Môn Tùng gào thét.