Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1473
Chương: Giới Chiến Kết Thúc
Quyết chiến cuối cùng của lưỡng giới đầu nhập binh lực đến 200 vạn, không chỉ có cảnh giới cao, trang bị cũng rất tinh xảo.
Có thể nói, từ khi vực ngoại chiến trường được sáng tạo đến nay, hai quân tác chiến có cấp bậc, đại quy mô như vậy, thật lần đầu tiên xuất hiện.
Làm người quan sát, Võ giả Chư Giới cảm thấy rất vinh hạnh, ánh mắt thủy chung khóa chặt màn sáng, nhìn đại quân trùng trùng điệp điệp đang chém giết.
Nhiều binh lực như vậy, muốn phân ra cao thấp, khẳng định cần thời gian.
Quả nhiên như vậy.
Đánh trọn vẹn ba canh giờ vẫn không có phân ra thắng bại.
Bất quá, võ giả Chư Giới có thể nhìn thấy rõ ràng, trong mấy canh giờ trong đối kháng, dị tộc binh lính phương Vân Phi Dương càng đánh càng hăng!
Binh lính bên Thần Ẩn đế quốc hoàn toàn ở vào trạng thái bị động bị đánh, cuối cùng vẫn lạc từng người, chiến trường lại thêm một cỗ thi thể.
– Mặc dù binh lính Thần Ẩn đế quốc không tệ, nhưng trước mặt binh lính dị tộc, vẫn không được.
– Nếu như không có gì ngoài gì ý muốn, trận quyết đấu cuối cùng này, Thần Giới khẳng định thắng lợi.
Mọi người sở dĩ phán đoán như vậy là vì nhìn qua màn sáng, rõ ràng thấy nhiều binh lính dị tộc hơn.
Điều này đại biểu, trong ba canh giờ chém giết, Thần Ẩn đế quốc tổn thất nặng nề.
– Thắng bại đã phân.
Vân Phi Dương cười nói.
Hắn thấy cầm xuống thắng lợi trận Giới chiến này chỉ là vấn đề thời gian.
Vân Phi Dương ngẩng đầu, nhìn về phía hình ảnh trận pháp, thản nhiên nói:
– Đế Quân Thiên, binh lính ngươi huấn luyện cũng không gì hơn cái này.
Trào phúng, khiêu khích.
Rất nhiều võ giả cho rằng hắn có vốn liếng này.
Dù sao, trước diệt Thiên Long giới, bây giờ có áp chế Thần Ẩn đế quốc, đương thời bên trong, còn ai có thể làm được?
Trong cung điện, Đế Quân Thiên trầm mặc không nói, thật không để ý Vân Phi Dương trào phúng, khiêu khích.
– Chủ thượng.
Bên cạnh tướng quân nói:
– Có nên dùng đòn sát thủ cuối cùng?- Không cần.
Đế Quân Thiên nói:
– Mục đích trận Giới chiến này đơn giản là luyện binh.
Vâng.
Từ khi vừa mới bắt đầu, hắn đã muốn luyện binh.
Nhưng Đế Quân Thiên không nghĩ tới, trong lúc mình và Thiên Long giới đánh nhau, Vân Phi Dương sẽ chặn ngang một chân.
Nguyên bản đã định, để thế nhân biết đại quân Thần Ẩn đế quốc cường hãn, sau cùng ngược lại thành toàn cho Vân Phi Dương.
Điều này rất bất đắc dĩ, cũng rất sụp đổ.
…
Lại nói vực ngoại chiến trường.
Song phương chém giết đã kéo dài đến sáu canh giờ, từ buổi sáng một mực đánh tới hoàng hôn.
Trăm vạn đại quân Thần Ẩn đế quốc thương vong thảm trọng, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại quân địch, nhân số chỉ còn lại hai ba mươi vạn.
Bên Vân Phi Dương cũng có tổn thất, nhưng số lượng chỉ chỉ mới hơn mười vạn.
Tất cả đều nhờ có Vạn Cổ binh pháp, nếu không đổi lại trước kia, song phương chém giết, dù sau cùng có thể thắng cũng tuyệt đối thảm thắng.
Thần Ẩn đế quốc chỉ còn lại có hai ba mươi vạn binh lính, ở vào thế yếu tuyệt đối, không có viện quân, căn bản không có cách lật bàn.
Vân Phi Dương đứng trên bầu trời, tiên niệm bao phủ vực ngoại chiến trường, đồng thời lưu ý Phi Dương Thành phía sau, hắn sợ địch quân nhân cơ hội đi đường vòng đánh trộm.
Hiển nhiên không cần thiết lo lắng, bởi vì không chỉ có Phi Dương Thành ra hết binh lực, binh lực Thiên Hùng Thành cũng đều trên chiến trường.
Đế Quân Thiên và Vân Phi Dương có cùng ý nghĩ, đến tràng quyết chiến cuối cùng tuyên bố Giới chiến kết thúc.
…
“Giết!”
“Giết!”
Các binh sĩ Linh tộc phẫn nộ rống to, không ngừng ép về phía trước, mà đi qua mấy canh giờ ác chiến, thể lực bọn họ vẫn dồi dào.
Trên một điểm này, đại quân do nhân loại tạo thành hoàn toàn không có cách nào đánh đồng.
Lại đi qua nửa canh giờ, hơn 20 vạn địch quân bị giết phân mảnh, mà binh lính rải rác còn thừa cũng không trốn về Thiên Hùng Thành, vẫn tham chiến, cho đến khi toàn bộ bỏ mình.
Trăm vạn đại quân Thần Ẩn đế quốc, toàn bộ chiến tử sa trường, duy chỉ còn chủ soái thống lĩnh đại quân.
Giờ phút này, hắn đứng trong đống thi thể binh lính phe mình, ánh mắt hiện ra tia đắng chát, làm danh tướng Thần Ẩn giới, tràng chiến dịch này là thất bại thảm nhất trong cuộc đời hắn.
“Ha ha ha!”
Chủ soái Thần Ẩn đế quốc ngửa đầu cười to, trong tiếng cười tràn ngập bi thương.
– Gia Cát Cẩm!
Hắn thu hồi tiếng cười, nói:
– Quả nhiên không thẹn với danh hào Chiến Tranh Chi Thần, một trận này, lão phu bại tâm phục khẩu phục.
Khi nói chuyện, từng đóm lưu quang dần dần xuất hiện quanh thân, hiển nhiên, vị lão tướng tòng quân nhiều năm này muốn lấy phương thức tự bạo để kết liễu cuộc đời.
– Lui!
Trầm Thanh hét lớn, đồng thời ngưng tụ Thần lực, tạo ra một mặt cự thuẫn cách lão giả không xa.
“Oanh!”
Bạo hưởng truyền đến, rung động thiên địa.
Nhưng bởi vì có thần thuẫn, lực trùng kích cũng không có tác động đến đại quân Linh tộc.
Dần dần, bụi đất tiêu tán, khu vực chủ soái nổ tung hình thành một cái hố to.
Võ giả Chư Giới trầm mặc.
Tuy Thần Ẩn đế quốc bại, nhưng binh lính và chủ soái không lui để bọn hắn động dung.
Gia Cát Cẩm đứng trong đại quân, trên gương mặt xinh đẹp không có chút biến hóa.
Trên chiến trường cấp bậc này, một khi phân ra thắng bại, kết cục của bên bại chỉ có một, tử vong.
“Hưu!”
Vân Phi Dương rơi vào bên người nàng, cười nói:
– Vất vả.
…
“Oanh!”
Cổng Thiên Hùng Thành bị công phá, binh lính Linh tộc giống như thủy triều tràn vào, chiếm lĩnh toàn bộ thành trì.
Không bao lâu.
Chiến kỳ có khắc chữ Vân được dựng trên cổng thành, theo gió tung bay.
Cuối cùng, giới chiến dài đến mấy năm trong thời khắc này tuyên bố kết thúc, bên thắng lợi là Thần Giới lấy Vân Phi Dương cầm đầu.
Võ giả Chư Giới kính nể không thôi.
Dù sao, người trẻ tuổi này phân biệt chiến thắng Thần Ẩn giới, Thiên Long giới – hai cái siêu cấp đại giới nha.
Còn về tương lai có người có thể làm được hay không, bọn họ không biết được, nhưng hiểu rõ, tam giới hỗn chiến lần này, tên Vân Phi Dương nhất định lưu truyền thiên cổ.
“Hưu!”
Chiến kỳ được dựng lên không bao lâu, bầu trời lấp lóe lưu quang, thanh âm Cực Quang Tiên Đế truyền đến:
– Tam giới hỗn chiến kết thúc, Thần Giới thắng lợi, khen thưởng Vân Phi Dương 500 vạn công huân.
“Hưu!”
Thân phận yêu bài Vân Phi Dương lấp lóe ánh sáng, công huân tăng vọt.
Công huân trên thân tên này đã đạt đến 1500 vạn, một con số khủng bố.
– Cha.
Vân Vô Ưu ngồi trên bờ vai, ngây ngốc hỏi:
– Công huân là cái gì?
Vân Phi Dương cười nói:
– Một thứ có thể dùng để đổi lấy chí bảo.
“A.”
Vân Vô Ưu cái hiểu cái không.
Tiểu gia hỏa không có khái niệm gì đối với chí bảo, bởi vì từ nhỏ đã không thiếu.
Đây là điều mà người đồng lứa không cách nào so sánh.
Bất quá sau khi lớn lên, để làm vui lòng nữ nhân, tiểu tử này tự mình chỉ huy binh lính Linh tộc giết vào vực ngoại chiến trường, về sau quyến đấu thư hùng cùng tứ Giới mạnh nhất.
Đến mức, kỳ tích có một không hai do Chiến Thần Vân Phi Dương bây giờ sáng tạo ra bị con của hắn Vân Vô Ưu thay thế.
– Đi thôi.
Vân Phi Dương cười nói:
– Cha dẫn con đi đổi chí bảo.
Nói rồi đứng dậy tiến về Công Huân Các trong Thiên Hùng Thành.
– Vân tiểu hữu.
Chưởng quỹ Công Huân Các cũng là lão giả hiền lành kia, hắn cười nói:
– Chúc mừng thắng được tam giới hỗn chiến.
Nói rồi dò xét Vân Vô Ưu một chút, thấy tuổi hắn còn nhỏ mà đã các loại thuộc tính khác nhau bao phủ quanh thân, nhất thời giật mình kinh ngạc.
“Chậc chậc.”
Chưởng quỹ tán dương:
– Tư chất tiểu tử này tuyệt hảo, tương lai tất thành đại khí.
Vân Phi Dương cười một tiếng, nói:
– Tiền bối, nếu như ta không đoán sai, chắc còn có Công Huân Các cao cấp hơn nhỉ?
– Có, có!
Chưởng quỹ cười nói:
– Vân tiểu hữu, xin mời đi theo ta.