Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1469
Chương: Quyết Chiến
Vân Phi Dương bồi dưỡng nhi tử không gián đoạn, như thế để thành tựu tương lai của Vân Vô Ưu bất khả hạn lượng.
Dù sao, nắm giữ thể chất phụ mẫu, thân lại kiêm nhiều thuộc tính, từ khi còn sơ sinh đã bắt đầu chú trọng rèn luyện thân thể và kinh mạch, thực sự phi thường khủng bố.
Vân Vô Ưu tuổi nhỏ cũng không biết chỗ tốt này, về sau mới thể hiện ra, cho nên từng hình dung tuổi thơ mình của mình qua bốn chữ, vô cùng thê thảm.
Vân Phi Dương cũng không chỉ đắm chìm huấn luyện con trai, vẫn một mực lưu ý vực ngoại chiến trường.
Đi qua mấy năm phát triển, dự trữ trọng nỗ và Bạo Liệt Tiễn cùng chiến giáp Bán Tiên cấp rất phong phú.
Mà Gia Cát Cẩm cũng một mực thao luyện binh lính, vận dụng Vạn Cổ binh pháp, có thể nói lô hỏa thuần thanh.
– Thời điểm nên quyết chiến đến rồi.
Vân Phi Dương đứng trên cổng Phi Dương Thành, nhìn phương vị Thiên Hùng thành, ánh mắt lấp lóe lạnh lùng.
“Bành!”
Miễn Chiến Bài treo bên cạnh vỡ nát, đã không còn tất yếu ngưng chiến.
– Cha, người muốn đánh trận?
Vân Vô Ưu đứng bên cạnh, non nớt hỏi.
Tiểu gia hỏa từ nhỏ đã ở quân doanh, đối với mỗi một sự kiện, hiểu nhiều hơn những đứa trẻ cùng tuổi.
– Đúng vậy.
Vân Phi Dương cười nói.
– Cha giúp con đánh hạ một tòa thành, coi như quà sinh nhật ba tuổi.
– Con nghe nương nói, tác chiến sẽ có đổ máu, sẽ chết người.
Vân Vô Ưu nói.
Vân Phi Dương dạy bảo.
– Thế giới lấy võ làm đầu, muốn tiếp tục sống, không tránh được người chết đổ máu.
– Nhi tử, nhớ kỹ.
– Trong một vài chuyện, không được nhân từ.
– Bởi vì con nhân từ với người khác cũng không chắc đổi được nhân từ của người khác đối với con.
Vân Phi Dương cảm thấy mình dạy như vậy quả thật là một phụ thân vô cùng xứng chức, nhưng hết lần này tới lần khác nhi tử lại không trả lời.
– Hửm?
Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện tiểu gia hỏa đứng bên cạnh không thấy nữa, mà đang đi đến bậc thang trước thành lâu.
Đúng vào lúc này, Hạng Cô mang theo con gái năm tuổi của mình đi tới.
– Giai Di tỷ tỷ!
Vân Vô Ưu theo sát đi tới, lấy ra một khối linh mẫu thạch, nháy mắt cười nói.
– Tặng cái này cho tỷ.
Nữ nhi Hạng Cô tên Hạng Giai Di, nàng vội vàng nói.
– Quá quý giá, ta không muốn.- Cũng bởi vì quý giá mới xứng với sự xinh đẹp của Giai Di tỷ tỷ.
Vân Vô Ưu đưa linh mẫu thạch qua.
Hạng Giai Di vốn định chối từ.
Vân Vô Ưu nghiêm túc nói.
– Giai Di tỷ tỷ, tỷ nhất định phải nhận lấy, không phải vậy, cha sẽ đánh ta.
– A?
Hạng Giai Di biết Vân thúc thúc cả ngày huấn luyện Vân Vô Ưu, vội vàng nói.
– Tốt, tốt, ta nhận.
Nhìn một màn này, khóe miệng Vân Phi Dương nhất thời run rẩy nghĩ thầm, con ta nhỏ tuổi nhưng bản sự tán gái rất già đời a.
Nhưng vào lúc này, con trai của Đậu Tất, Đậu Chân chạy tới, nhếch miệng cười nói.
– Vô Ưu đệ đệ, ta có hay không?
– Đương nhiên là có!
Vân Vô Ưu xuất ra một khối linh thạch nói.
– Cho nè, đây là thượng đẳng nhất!
“A?”
Đậu Chân sụp đổ nói.
– Ta không muốn thượng đẳng linh thạch, ta muốn linh mẫu thạch.
Vân Vô Ưu nói.
– Ta không có!
Đậu Chân im lặng nói.
– Ngươi mỗi lần đều nói như vậy!
“Hắc hắc.”
Vân Vô Ưu gãi gãi đầu cười.
Vân Phi Dương đứng bên cạnh nhịn không được cười to, hắn biết rõ con trai có rất nhiều linh mẫu thạch, không cho Đậu Chân, bởi vì hắn không phải nữ hài.
Sau khi Miễn Chiến Bài trên thành lầu vỡ vụn, võ giả Chư Giới vốn đang quan sát vực ngoại chiến trường nhất thời phấn khởi.
“A?”
Có người nói.
– Tiểu gia hỏa đứng bên cạnh Vân Phi Dương là ai vậy?
– Nhìn tướng mạo có mấy phần giống Vân Phi Dương, chẳng lẽ là con của hắn?
– Rất có thể!
Mọi người tranh nhau đánh giá Vân Vô Ưu.
Giới Chủ Chư Giới cũng chú ý đến.
Làm Bán Tiên đại viên mãn, dù thông qua màn sáng, bọn họ cũng có thể nhìn ra chút gì đó.
Rõ ràng nhất là, mơ hồ có thể nhìn thấy có các thuộc tính quay xung quanh thân bé trai đứng trên thành lầu.
Loại tình huống này, khẳng định là thể chất đặc thù nào đó gây nên!
“Chậc chậc.”
Một Giới Chủ sợ hãi than.
– Tiểu tử này, không đơn giản!
Con Vân Phi Dương, Vân Vô Ưu lần đầu xuất hiện trong tầm mắt mọi người đã gây nên một mảnh tán thưởng.
Nếu như bọn họ biết, tiểu tử kia không chỉ có đặc thù thể chất, còn trời sinh thân kiêm nhiều thuộc tính, khẳng định sẽ sợ hãi.
Vài ngày sau.
Bên trong Phi Dương Thành, 100 vạn binh lính Linh tộc tập kết hoàn tất, bọn họ mặc chiến giáp tinh xảo, phân phối trọng nỗ, có thể nói khí thế như hồng.
Gia Cát Cẩm đứng trên cổng thành, vung chiến kỳ trong tay lên, thành cửa mở ra, trăm vạn đại quân đi ra khỏi cửa thành.
– Xuất binh!
– Trời ạ, nhiều như vậy?
Võ giả chư Giới nhìn thấy trăm vạn đại quân trùng trùng điệp điệp giết ra, nhất thời phấn khởi.
Nhiều năm không có động tĩnh, vừa ra tay đã nhiều binh lính như vậy, xem ra Vân Phi Dương muốn tiến hành đại quyết chiến.
Nếu không có Lâm Chỉ Khê mang thai, một ngày này thực ra đã sớm trình diễn tại ba năm trước.
Bọn người Viêm Sương, La Mục, Vân Lịch suất lĩnh lấy bộ đội bản thân xuất phát hướng về Thiên Hùng thành.
Nhiều năm chuẩn bị để bọn hắn nghẹn không chịu nổi, mà lần xuất chinh này, nhất định phải đánh đối phương người ngã ngựa đổ.
“Oanh! Oanh!”
Trăm vạn đại quân giẫm cước bộ chỉnh tề xuất phát hình thành thanh âm có thể nói rung động thiên địa.
“Oa!”
Vân Vô Ưu ngồi trên bờ vai phụ thân, mắt thấy đại quân trùng trùng điệp điệp xuất hiện, kinh ngạc mở to cái miệng nhỏ.
Tuy thường xuyên ra vào quân doanh, nhưng còn lần đầu tiên nhìn thấy nhiều binh lính hành động như thế, tâm linh của tiểu tử bị rung động thật sâu.
Đại quân Phi Dương Thành xuất động, chủ soái Thiên Hùng Thành nhận được tin tức, lúc này mệnh lệnh binh lính phương mình ra khỏi thành nghênh chiến.
Đồng dạng cũng phái ra trăm vạn đại quân, trang bị vô cùng tinh xảo, có thể nói là quân tinh nhuệ chân chính.
“Oanh! Oanh!”
Cuối cùng, hai trăm vạn đại quân của hai Giới cách nhau mười dặm, nhìn nhau từ xa.
Tuy đại chiến còn chưa mở ra nhưng trong không khí lại bộc lộ ra một tia túc sát.
Võ giả chư Giới thấy một màn này, máu trong cơ thể nhất thời sôi trào.
Giao chiến quy mô như thế tuyệt đối là đông nhất từ khi tam giới khai chiến đến nay, cũng đại biểu, lưỡng giới muốn chuẩn bị đại quyết chiến.
Tuyệt đối là đại quyết chiến.
Bởi vì chủ soái phương Thần Giới, Gia Cát Cẩm tự mình tọa trấn, chủ soái Thần Ẩn đế quốc phương cũng đi ra.
Bọn họ hiểu rõ, nếu còn tác chiến quy mô nhỏ, dù song phương đánh mấy chục năm cũng chưa chắc có thể phân ra thắng bại, cho nên không bằng thống khoái đánh một trận.
Chủ soái Thần Ẩn đế quốc nhìn về phía Gia Cát Cẩm, cười nói.
– Ngày hôm nay lão phu ngược lại muốn lĩnh giáo trận pháp của Gia Cát cô nương.
Hiển nhiên, hắn biết chủ soái địch nhân chính là một trong tam đại Chiến Thần Thần Giới, Chiến Tranh Chi Thần.
Gia Cát Cẩm cười nói.
– Lĩnh giáo trận pháp ta trên chiến trường này, thua đồng nghĩa với chiến bại.
“Ha ha ha.”
Chủ soái Thần Ẩn đế quốc cười to.
– Nói như vậy, Gia Cát cô nương vô cùng tự tin đối với quân đoàn mình thống lĩnh?
– Nếu như ngay cả tự tin đánh thắng trận cũng không có, thôi thì chịu thua luôn cho rồi?
Gia Cát Cẩm cười nói.
Nói rồi, vung chiến kỳ, hạ lệnh.
– Bố trận!
“Xoát!”
20 vạn Linh tộc binh lính rảo bước tiến về phía trước, chợt bày ra Thiên Nga trận pháp nàng thường dùng.
Chủ soái Thần Ẩn đế quốc cười nhạt một tiếng, lúc này hạ lệnh, lấy giống nhau binh lực ứng chiến.
– Sắp bắt đầu!
– Đây tuyệt đối là một trận ác chiến!
Huyết dịch của mọi người quan chiến càng thêm sôi trào.