Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1454
Chương: Có Trá!
“Hô!”
Trên cổng thành Cuồng Sát Thành, chiến kỳ có khắc Vân chữ được dựng lên, nghênh gió bay phấp phới, uy chấn tám phương.
Cường giả chư Giới thấy thế đều trầm mặc.Đại quân dị tộc vô cùng kinh khủng công phá Cuồng Sát Thành, bọn họ từng dự đoán, chỉ là không nghĩ tới thời gian chỉ vẻn vẹn có một ngày.
Mà, Thiên Long giới lần lượt phái ra 120 vạn đại quân đến đây trợ giúp, kết quả cũng bị toàn diệt.
Chiến dịch này kết thúc.
Tên Vân Phi Dương chắc chắn vĩnh viễn ghi lại trong lịch sử.
Bởi vì hắn sáng tạo ra huy hoàng tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, đó chính là, phân biệt công hãm qua Thiên Hùng Thành và Cuồng Sát Thành.
Người hậu thế vì kính nể mà thành lập pho tượng hắn bên trong hai tòa thành trì, mỗi khi Giới chiến mở ra, võ giả vào ở thấy pho tượng đều sẽ nổi lòng tôn kính!
Chiến Thần, Vân Phi Dương.
Thần hào này trở thành truyền kỳ vĩnh bất ma diệt trong lòng mọi người.
…
“Ông!”
Ngày kế tiếp, trên bầu trời lấp lóe lưu quang, thanh âm Cực Quang Tiên Đế truyền đến.
– Tiểu Thần Giới bị Thần Giới công phá, đặc biệt khen thưởng Vân Phi Dương 500 vạn điểm công huân.
“Hưu!”
Vừa dứt lời, thân phận yêu bài Vân Phi Dương, quang mang đại thịnh, bỗng dưng thêm được 500 vạn công huân.
– Này mới đúng mà.
Vân Phi Dương nhếch miệng cười rộ lên.
Tính cả lúc trước và Tiên Đế khen thưởng, công huân tên này đã hơn bảy trăm vạn!
Bên trong Công Huân Các, chí bảo và trang bị tối cao nhất có thể dùng 100 ngàn công huân đổi lấy, nói cách khác, Vân Phi Dương hiện tại có thể trực tiếp đổi lấy hơn bảy mươi cái!
“Ha ha ha!”
bọn người Ninh Trạch Thiên ở Thiên Kiêu Điện cười ha hả.
Vân Phi Dương diệt đi một Giới, thu được nhiều công huân như vậy, nhất định có thể đổi lấy không ít đồ tốt, mình đưa tích phân cho hắn mượn, tuyệt đối kiếm bộn không lỗ!
…
Sau ngày thứ ba cầm xuống Cuồng Sát Thành, Viêm Sương chỉnh đốn đại quân rút lui, mà khi bọn hắn vừa mới rời đi không bao lâu, Cuồng Sát Thành dần dần tiêu tán.
Tiểu Thần Giới chiến bại, thành trì tự nhiên không cần tồn tại, cho nên biến mất cũng hợp tình lý.
– Phi Dương ca!
Về đến Phi Dương thành, Viêm Sương nhếch miệng cười nói.
– Không có để ngươi thất vọng chứ.
– Không tệ, không tệ.
Vân Phi Dương vỗ vỗ bả vai hắn.
– Bất quá.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Thiên Hùng Thành, ngưng trọng nói.
– Đối thủ kế tiếp chỉ sợ không dễ giải quyết.
Vân Phi Dương có thể xem thường Thiên Long giới, lại không thể xem thường Thần Ẩn giới, dù sao đó là Đế Quốc một tay Đế Quân Thiên chế tạo.
Gia Cát Cẩm nói.
– Có trang bị tinh xảo cầm xuống Thiên Hùng Thành cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Vân Phi Dương cười nói.
– Chỉ sợ trong hai năm này, đối phương cũng đang tích cực trù tính, vũ trang đầy đủ đây.
Bất hạnh bị hắn nói đúng.
Sau khi Thần Ẩn đế quốc biết được Thiên Long giới bị diệt, lúc này điều động hai mươi vạn đại quân ra khỏi thành.
Trong bọn họ pha tạp quân tinh nhuệ, bất kể cấp bậc hay trang bị đều phi thường cường đại.
Gia Cát Cẩm đồng dạng lấy hai mưowi vạn đại quân xuất chiến, song phương chuẩn bị đủ đủ hai ngày tại khu giao chiến vẫn chưa phân ra cao thấp.
– Trang bị Thần Ẩn đế quốc không kém đại quân dị tộc chút nào nha.
– Chậc chậc, hai Giới này muốn ăn được đối thủ, không chỉ có hao tổn thời gian, cũng sẽ trả đại giới thê thảm.
Võ giả chư Giới nghị luận.
Bọn họ chờ mong chiến tranh dạng này, mà không phải một phương Vân Phi Dương diện nghiền ép như công phá Cuồng Sát Thành, công phá Thiên Hùng Thành.
Ngày thứ ba.
Hai quân lại chém giết một trận, cuối cùng thu binh trở về thành.
Một phen bàn tính, thương vong nhân số bên Vân Phi Dương chiếm ưu thế nhưng chỉ một chút xíu.
Gia Cát Cẩm nói.
– Chỉ nói trang bị của đại quân Thần Ẩn đế quốc, hoàn toàn không kém gì bên ta, muốn cầm xuống đến sẽ rất khó khăn.
Vân Phi Dương thì cau mày.
– Nếu như chỉ có như thế cũng chẳng sợ hãi, sợ quân đoàn có trang bị tốt như thế sẽ có càng nhiều.
“…”
Gia Cát Cẩm trầm mặc.
Nếu như đúng như hắn nói, binh lính Linh tộc bên mình, đừng nói cầm xuống Thiên Hùng Thành, phòng thủ cũng sẽ rất khó khăn.
…
Bên Thần Ẩn đế quốc không vội khởi xướng tổng tiến công, mỗi lần đều điều động quân đoàn mấy vạn đến 20 vạn không giống nhau đến đây khiêu chiến.
Bởi vì thực lực song phương đều không khác mấy.
Thời gian nửa năm trôi qua, tuy đánh mấy lần, tràng diện cũng kịch liệt nhưng bên nào cũng không làm gì được bên kia.
“Đạp! Đạp!”
Một ngày này, phương diện Thần Ẩn đế quốc, lần nữa điều động mười vạn đại quân, Vân Phi Dương đồng dạng lấy mười vạn vạn binh lực xuất kích.
Song phương lần nữa đứng ở khu vực giao chiến thường xuyên, triển khai trận pháp, khác biệt duy nhất là lần này lãnh đạo đại quân Linh tộc là La Mục.
Thực lực song phương chênh lệch không nhiều, Vân Phi Dương cũng hi vọng có thể điều người khác, cho hắn có kinh nghiệm mà tăng cường năng lực lĩnh quân.
Khoan hãy nói, hơn hai năm qua, La Mục và bọn người Vân Lịch thường xuyên lĩnh quân xuất chinh, năng lực mang binh tác chiến cũng phi tốc đề cao.
– Giết!
Phương diện Thần Ẩn đế quốc đầu tiên khởi xướng tấn công, La Mục lúc này hạ lệnh đại quân hình thành trận pháp, nghênh đón đối phương đang trùng kích như thủy triều.
– Lại bắt đầu.
Đám người bình tĩnh lên tiếng.
Liên tục nhìn hơn nửa năm, song phương thủy chung không có phân ra thắng bại, đã sớm nhàm chán.
Nhưng lần này có chỗ khác biệt.
Phương diện Thần Ẩn đế quốc phái ra quân đội phảng phất như yếu một chút, rất nhanh đã lâm vào thếbị động.
Đánh hơn một canh giờ.
Binh lính linh tộc đã áp chế toàn diện, bắt đầu không ngừng xâm nhập, mà địch quân còn không ngừng lùi lại.
Vân Phi Dương và Gia Cát Cẩm đứng trên thành lầu nhíu mày.
– Không tốt.
Đột nhiên, Vân Phi Dương cả kinh hô.
– Có trá!
Vừa dứt lời, tại khu vực giao chiến, lưu quang lấp lóe sau đó vỡ vụn, đại quân Thần Ẩn đế quốc mấy chục vạn người trống rỗng xuất hiện!
– Giết!
– Giết!
Bọn họ phẫn nộ rống to, cấp tốc phân tán ra hiện lên hình vũ dực, bao vây binh lính Linh tộc đang kéo dài hơn mười dặm.
– Viêm Sương!
Gia Cát Cẩm nói ngay.
– Đi cứu viện…
Vừa dứt lời, tiếng pháo đinh tai nhức óc vang lên từ đằng xa.
Chỉ thấy mấy chục vạn địch quân vừa trống rỗng xuất hiện cầm trong tay trọng hình cung nỏ, bắt đầu cuồng xạ tới binh lính Linh tộc.
“Bành! Bành!”
Trong lúc nhất thời, mấy vạn binh lính Linh tộc đứng phía ngoài nhất, khải giáp vỡ nát, ngực bị xuyên thủng, cùng nhau ngã xuống đất.- Ta kháo!
Võ giả chư Giới trừng mắt.
Bọn họ thực khó dự liệu đến việc, giao chiến bình bình tiếp tục hơn nửa năm vào hôm nay đột nhiên phát sinh cải biến, mà dị tộc binh lính của Vân Phi Dương lại trong khoảnh khắc thương vong nhiều như vậy!
– Đó là cung nỏ gì mà cường thế như vậy!
Ánh mắt mọi người khóa chặt trọng nõ trong tay binh lính Thần Ẩn đế quốc, thấy trên cò súng khảm nạm tinh hạch sáng chói.
– Chẳng lẽ, tinh hạch này có thể so với cửu phẩm Bán Tiên?
Có người hoảng sợ hô.
“Bành! Bành!”
Nhưng vào lúc này, binh lính Thần Ẩn đế quốc lần nữa phát xạ, những mũi tên mãnh liệt đánh vào trên thân thể binh lính Linh tộc, vẫn lạc thêm 20 ngàn!
“Xoát!”
“Xoát!”
Đột nhiên có số lớn đồng đội bỏ mình, năm sáu vạn binh lính Linh tộc còn thừa cũng không có bối rối, bọn họ tập kết cùng một chỗ, bảo vệ tướng quân La Mục bắt đầu phá vây.
Không biết sao, đã bị bao vây hoàn toàn, đại giới phá vây cũng là nghênh đón từng mũi tên cường thế bạo phát bay đến, cuối cùng từng đám vẫn lạc.
– Mẹ!
La Mục phẫn nộ rống to, Thần lực trong nháy mắt bạo phát, hóa thành một tôn vượn thú kim sắc to lớn, phẫn nộ đánh về phía đám người.
“Bành! Bành!”
Nhưng vào lúc này, vô số mũi tên nổ bắn đến, đánh vào kim sắc vượn thú, lúc này đánh nát, thần thông bị phá, La Mục càng lùi lại mấy bước, phun ra một ngụm máu tươi.