Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1436
Chương: Trận Này, Là Sân Khấu Của Nàng
Hai giới ăn ý vây kín Phi Dương thành lấy rút lui tuyên cáo thất bại.
Trận này, Thần Ẩn đế quốc thương vong 30 ngàn, Thiên Long giới thương vong 50 ngàn, cũng coi như tổn thất không nhỏ.
Các loại khí giới công thành mang đến cũng bị hư hao.
Một trận chiến này, võ giả chư Giới kiến thức sự cường hãn của binh lính dị tộc.
– Quá mạnh!
– Quân đoàn dạng này quả thực là thần binh.
– Hai giới siêu cấp muốn công Phi Dương thành chỉ sợ sẽ khó khăn.
Mọi người nghị luận.
Trong lòng bọn họ càng có khuynh hướng hai Giới.
Dù sao cũng là hai Giới mạnh nhất, dù nhân lực hay tư nguyên đều phi thường khủng bố.
Nếu như không tiếc bất cứ giá nào dùng biển người chiến thuật tạo áp lực, nhất định có thể áp chế.
…
Hai quân rút lui.
Vực ngoại chiến trường lần nữa bình tĩnh trở lại.
Qua một phen kiểm kê, binh lính Linh tộc thương tổn vạn người, chết hơn ba ngàn.
Số lượng này đã rất nhiều.
Cũng chứng minh, lưỡng giới vây kín, thực lực quân đoàn được phái ra phi thường mạnh mẽ.
Vân Phi Dương có sinh mệnh thuộc tính, có thể chữa người bị thương nhưng cũng không làm như thế.
Người bị thương quá nhiều, điều trị không chỉ cần thời gian mà còn tiêu hao năng lượng.
Cho nên lúc này, Diêm Tam Tỉnh và tất cả Trưởng lão Thượng Càn đan cung thể hiện ra giá giá trị.
Bọn họ đã bắt đầu luyện chế Liệu Thương Đan trước khi đại chiến mở ra.
Từng lò đan dược ra lò, phân phối xuống, sau khi binh lính bị thương phục dụng, không tới mấy ngày đã có thể khỏi hẳn.
Điểm này, hai đại Giới siêu cấp không bằng, bởi vì cường giả Đan Vương vô cùng ít ỏi.
…
Ba ngày sau.
Vực ngoại chiến trường bình tĩnh lần nữa bị đánh phá.
Bốn mươi vạn đại quân chia làm hai đường, từ hai cửa đông tây Phi Dương thành phân biệt tiến công Thiên Hùng Thành và Cuồng Sát Thành.
Đến mà không trả lễ thì không hay.
Vân Phi Dương tự nhiên muốn đáp lễ.
Đồng thời cũng để bọn hắn hiểu rõ, mình không chỉ có thể phòng thủ cũng có thể chủ động xuất kích.
– Không phải chứ?
Mọi người nhìn ra ý đồ, nhất thời kinh ngạc ngây người.
– Vân Phi Dương dám chủ động xuất kích hai Giới.
– Ngưu bức, quá ngưu bức!
Võ giả chư Giới kính nể.
Dù sao, nếu như đổi lại bọn họ, khẳng định chỉ thủ không công.
– Binh lực tiến về Thiên Hùng Thành tương đối ít, chẳng lẽ Thần Giới lần này chủ công Cuồng Sát Thành?
Nhìn thực lực quân đoàn đến, Thiên Long giới rõ ràng yếu hơn Thần Ẩn đế quốc, cử động lần này của Vân Phi Dương hẳn là trước tập trung hỏa lực gây phiền phức cho Thiên Long giới.
…
Mấy canh giờ sau.
Đông lộ 30 vạn đại quân Linh tộc giết tới bên ngoài Cuồng Sát Thành.
Các loại khí giới công thành bị đẩy ra cùng nhau khóa chặt thành.
Chiến đấu chưa bắt đầu, võ giả nội thành Tiểu Thần Giới nhất thời hoảng hốt.
Bọn họ tiến vào vực ngoại chiến trường, hoàn toàn thân bất do kỷ, bây giờ đối mặt quân đội cường thế của Vân Phi Dương, tự nhiên khủng hoảng không thôi.
– Công thành!
Viêm Sương ra lệnh một tiếng, máy ném tinh hạch nhất thời được phát động.
Vô số phát pháo đạn kéo theo lưu quang vạch phá thương khung đánh vào phòng ngự kết giới của thành trì.
Nguyên lai, Cuồng Sát Thành cũng có trận pháp vệ thành.
Vòng thứ nhất oanh tạc, không thể rung chuyển, khiến cho võ giả nội thành Tiểu Thần Giới nhất thời buông lỏng một hơi.
– Thiên Long giới lấy trận pháp nổi danh mà.
– Quân đội Vân Phi Dương muốn phá thành, sợ rằng sẽ rất khó.
– Đúng vậy, làm như vậy trừ hao phí đạn pháo, hao phí tiền tài, hoàn toàn không có tác dụng gì.
Mọi người nghị luận.
Vòng thứ hai đạn pháo lần nữa phát xạ, đánh vào Cuồng Sát Thành, mặc dù để không gian hơi vặn vẹo nhưng mà vấn đề không lớn.
– Hừ.
Đại tướng đứng trên cổng thành cười lạnh không thôi.
Hắn tự mình hạ lệnh bố trí trận pháp, đừng nói đạn pháo, dù Bán Tiên đại viên mãn vững chắc kỳ cũng đừng hòng phá vỡ.
Oanh! Oanh!
Vòng thứ ba đạn pháo lần nữa oanh kích, vẫn chưa phá trận pháp.
– Trận rất mạnh.
Viêm Sương bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp theo phi thân lên, cất cao giọng nói.
– Có dám ra khỏi thành chiến một trận?
Không phá nổi trận pháp, không thể công thành.
Cho nên dựa theo Gia Cát Cẩm phân phó, dự định khiêu chiến trước thành.
Đáng tiếc, thủ thành cũng không ứng chiến, dù sao, hắn đã kiến thức sự cường hãn của binh lính Linh tộc, không có viện quân chạy đến, tuyệt không dễ chạy ra thành trì.
Đối phương không xuất chiến, Viêm Sương ra lệnh đại quân trú đóng ở ngoài thành hai mươi dặm, yên tĩnh chờ.
Làm như vậy cũng là lo lắng đối phương sẽ ăn ý cùng Thần Ẩn giới vây kín Phi Dương thành.
…
Thiên Long giới lựa chọn thủ thành, Viêm Sương chỉ có thể xây dựng cơ sở tạm thời.
Mà La Mục và Vân Lịch thống lĩnh 10 vạn đại quân Linh tộc lại đánh túi bụi với Thần Ẩn giới.
Kịch chiến hơn nửa ngày, song phương tổn thất chỉ có thể ngưng chiến trở về thành.
– Quân đội Thần Ẩn đế quốc mạnh hơn trận đầu!
– Binh lính Dị tộc cũng không có chiếm được đại tiện nghi gì
– Theo ta thấy, hẳn là quân tinh nhuệ của Thần Ẩn đế quốc.Mọi người nghị luận.
Vân Phi Dương nhíu mày.
Quân đoàn Thần Ẩn đế quốc ra khỏi thành nghênh chiến, thực lực hay trang bị đều phi thường cường hãn.
Ngoài ra còn tinh thông trận pháp, lúc giao thủ cùng binh lính Linh tộc, biểu hiện vô cùng tỉnh táo và trầm ổn.
Nếu như đây là quân tinh nhuệ của bọn họ
Gia Cát Cẩm trầm ngâm nói.
– Giải quyết họ chỉ sợ cần phải bỏ ra đại giới rất lớn.
– Không có việc gì, từ từ sẽ được.
Vân Phi Dương cười nói.
– Chiến tranh quy cách cao như vậy, không phải một sớm một chiều thì có thể phân ra thắng bại.
– Ừm.
Gia Cát Cẩm gật gật đầu, bắt đầu tiếp tục suy nghĩ sách lược.
Vân Phi Dương nói.
– Nơi này giao cho nàng, ta đi Phiêu Miểu giới một chuyến.
– Chàng muốn đi?
Gia Cát Cẩm nao nao.
Tuy nàng là thống soái phụ trách lần Giới chiến này, nhưng có một số việc còn cần hắn quyết đoán.
Tỉ như lần này chia binh hai đường tiến công Thiên Hùng Thành và Cuồng Sát Thành.
– Làm sao?
Vân Phi Dương cười nói.
– Ta đi, nàng không tác chiến được?
– Làm sao có thể.
Gia Cát Cẩm phủ quyết.
Dù nam nhân này ở hay không, trận chiến phải đánh thế nào, nàng đều vô cùng rõ ràng.
– Nếu đã không phải.
Vân Phi Dương cười nói.
– Giới chiến toàn quyền giao cho nàng, ta có ở đây hay không cũng không trọng yếu.
…
Gia Cát Cẩm nhất thời im lặng.
Nàng rốt cục ý thức được, tên này lại muốn làm chưởng quỹ vung tay.
Vân Phi Dương giơ tay lên, sờ khuôn mặt nàng, ôn nhu nói.
– Trận này là sân khấu của nàng ngươi.
– Mà ta có thể làm chỉ là nhìn, thuận tiện cung cấp hậu cần bảo hộ cho nàng thôi.
– Hậu cần?
Gia Cát Cẩm mờ mịt.
Vân Phi Dương nói.
– Ta đi Phiêu Miểu giới lấy trang bị và đạn pháo đến đây.
Ánh mắt Gia Cát Cẩm sáng lên.
– Có thể.
Lần giới chiến này hẳn là trường chiến, nếu như không có đầy đủ tiếp tế, khẳng định sẽ lâm vào bị động.
– Ta đi đây.
Vân Phi Dương phất tay rời đi.
Khi hắn ra khỏi thành dung nhập vào Truyền Tống Trận, nhất thời để võ giả chư Giới trừng to hai mắt.
Tam giới đại chiến vừa mới bắt đầu không bao lâu.
Vân Phi Dương đại biểu Thần Giới, đại biểu Phi Dương thành vậy mà rời đi?