Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1426
Chương: Đế Quân Thiên Xuất Hiện
Đại chiến Thần Ẩn giới và Tiểu Thần Giới.
Ngày thứ bảy.
Võ giả chư Giới thông qua màn sáng thấy Vân Phi Dương hàng phục Côn Bằng.
Rung động, vô cùng rung động.
Dù sao, từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện qua việc hàng phục Thần thú công khai.
Càng đáng sợhơn là.
Vân Phi Dương hàng phục Thần thú đã có chủ nhân.
Đến cùng làm sao làm được?
Chẳng lẽ quyển trục lửng giữa trời kia để hắn có thể hàng phục Thần thú có chủ?
Xoát!
Tất cả mọi người khóa chặt Thần Thú Đồ Lục.
Cùng lúc đó, bọn họ ngạc nhiên phát hiện, đồ án Côn Bằng lúc trước ảm đạm giờ đã sinh động như thật.
Cái này. . .
Ánh mắt mọi người ngốc trệ, trong lòng không hiểu.
Xoát!
Tâm niệm Vân Phi Dương động, Thần Thú Đồ Lục khép lại, hóa thành lưu quang bay vào trong tay hắn.
Ném vào Phi Dương giới, thả người nhảy một cái rơi trên lưng Côn Bằng.
Khoan hãy nói, ngồi trên loại Thần thú phi cầm này oai hơn ngồi trên người Đại Bạch nha.
Phốc!
Côn Bằng huy động hai cánh.
Bọn người Vô Kỵ run rẩy.
Bọn họ rất khó tưởng tượng, vẻn vẹn mấy canh giờ, Vân Phi Dương đã hàng phục Côn Bằng.
Phốc!
Đột nhiên, Vũ Văn Ưng ngã trên mặt đất phun ra một ngụm máu.
Thần thú mình trong nháy mắt thành khế ước thú người khác, đả kích này rất tàn khốc.
Vân Phi Dương nhảy xuống rơi bên cạnh hắn, nói.
– Tiểu tử, đứng lên, đừng tiếp tục giả vờ.
– Đáng … đáng giận…
Vũ Văn Ưng trừng muốn rách cả mí mắt, nhưng kinh mạch bị hao tổn nghiêm trọng, căn bản đứng không vững.
– Ta đã nói qua.
Vân Phi Dương cười nói.
– Đối phó ngươi, rất dễ.
Đây là lời nói thật.
Nếu như đổi lại Quan Tự Tại hoặc Hiên Viên Vấn Thiên, Vân Phi Dương còn không có tự tin, nhưng hắn không ngại Vũ Văn Ưng.
Dù sao, tên này cường hãn ở Côn Bằng.
Vân Phi Dương có Thần Thú Đồ Lục, có thể tuỳ tiện thu Thần thú, tuyệt đối là khắc tinh của hắn.
Chư Giới âm thầm lắc đầu.
Vũ Văn Ưng vừa rồi vô cùng phách lối, bây giờ rơi vào kết quả như vậy, thật không thể tin.
Xoát!
Đột nhiên, Vân Phi Dương giơ chân lên giẫm trên mặt Vũ Văn Ưng.
Vân Đại Tiện Thần lại bắt đầu chà đạp tự tôn người khác.
– Cùng là Thiên kiêu trong Thiên Kiêu điện, ngươi cũng dám động tâm.
Vân Phi Dương giơ chân, lạnh lùng nói.
– Ngày hôm nay lão tử để ngươi hiểu rõ kết cục khi trêu ta ngay tại trước mắt bao người.
Bành!
Lại đạp xuống một chân.
Vũ Văn Ưng bị nhục nhã, phun máu tại chỗ.
Bành!
Bành!
Bành!
Vân Phi Dương điên cuồng giẫm, điên cuồng chà đạp.
– Vân học đệ…
Vô Kỵ không đành lòng lên tiếng.
– Ta thấy vẫn nên quên đi.
– Đúng vậy.
Ninh Trạch Thiên cũng lên tiếng.
Tuy bọn họ chán ghét Vũ Văn Ưng, nhưng dù sao đều là Thiên kiêu Thiên Kiêu Điện.
– Không được.
Vân Phi Dương lạnh lùng nói.
– Nếu như hôm nay không phải ta chế phục hắn, các ngươi có nghĩ qua kết cục?
Bọn người Vô Kỵ trầm mặc.
Kết cục gì?
Khẳng định là bị tên này chà đạp!
Xoát!
Quỷ Kiến Sầu Nằm trên mặt đất giả chết nhảy dựng lên, phẫn nộ nói.
– Mẹ, lão tử đã sớm nhìn hắn không thuận mắt.
Nói rồi đi tới, đạp một chân xuống.
Phốc!
Vũ Văn Ưng lại gặp đả kích, phun ra một ngụm máu bất tỉnh.
– Ây.
Quỷ Kiến Sầu gãi gãi đầu, nói.
– Hình như dùng sức quá mạnh.
…Vân Phi Dương nhất thời im lặng.
Vũ Văn Ưng bất tỉnh, hắn lấy thân phận yêu bài đi.
Cuối cùng, lời 10 ngàn điểm tích lũy.
Tích phân chỉ là món khai vị, chân chính kiếm lời là một đầu Thần thú Côn Bằng.
…
Hô!
Không gian vỡ ra, từng đầu Thần thú dung thân vào.
Khóe miệng võ giả chư Giới co giật.
Có thể chứa nổi nhiều Thần thú như vậy, phẩm chất trữ vật chí bảo của hắn nhất định rất cao!
Chỉ sợ đã đến Thứ Tiên Cấp hoặc Chuẩn Tiên Cấp.
Mọi người không ngừng hâm mộ.
Quyển trục có thể hàng phục Thần thú, lại có chí bảo dung nạp Thần thú, vốn liếng tên này thật phong phú!
– Vân học đệ.
Vô Kỵ nâng Vũ Văn Ưng hôn mê lên, nói.
– Chúng ta đi về trước.
Bọn họ tới cứu trợ, bây giờ sự việc giải quyết, nên trở về.
– Chậm.
Vân Phi Dương gọi bốn người.
Vô Kỵ quay người, nói.
– Vân học đệ, còn có việc?
Vân Phi Dương nói.
– Ta giúp các ngươi giải quyết Vũ Văn Ưng, không cho phí khổ cực à?
…
Bốn người kém chút ngã quỵ.
Rõ ràng là đến giúp hắn, kết quả ngược lại lừa bịp lừa chúng ta, thật con mẹ nó vô sỉ.
Khục.
Vô Kỵ vội ho một tiếng nói.
– Việc này, sau này hãy nói, Vân học đệ gặp lại.
Xoát! Xoát! Xoát!
Bốn Thiên kiêu biến mất không còn tăm tích.
– Ai, thật keo kiệt!
Vân Phi Dương lắc đầu, nhìn Quỷ Kiến Sầu nói.
– Đi thôi, chúng ta tiếp tục kiếm tích phân.
Được.
…
Đánh bại Vũ Văn Ưng để đám cường giả núp trong bóng tối nhìn chằm chằm Vân Phi Dương nhao nhao biến mất.
Nói đùa.
Nhiều Thần thú như vậy, ai dám động thủ.
Vân Phi Dương cũng nhẹ nhõm không ít, chí ít không cảm giác có người đang muốn âm mình.
Đáng giận.
Trong cung điện, Tiểu Thần Chủ phẫn nộ không thôi.
Vân Phi Dương không chỉ bắt giữ Phong Hoa Tuyết Nguyệt, còn có rất nhiều Thần thú để hắn càng thêm ăn ngủ không yên.
– Chủ thượng.
Tả sứ ngưng trọng nói.
– Để ta đi xin phép lão chủ thượng.
Tính cả Côn Bằng, tiểu tử kia đã có sáu đầu Thần thú Bán Tiên đại viên mãn đỉnh phong.
Cỗ lực lượng này tại vực ngoại chiến trường, quả thật đáng sợ.
– Không sai.
Ánh mắt Tiểu Thần Chủ âm sâm nói.
– Phải phái người mạnh hơn.
…
Thần Ẩn đế quốc, trong cung điện.
Đế Quân Thiên thu hồi ánh mắt, yên lặng ra lệnh.
– Truyền lệnh xuống.
Một lúc sau, hắn nói.
– Để Lục Đinh Lục Giáp tiến vào vực ngoại chiến trường.
Đế Quân Thiên nói.
– Hay ta tự mình đi thôi.
Tướng quân bên cạnh khẽ giật mình.
– Chủ thượng, chẳng lẽ muốn tự mình xuất thủ giết chết Vân Phi Dương?
Đế Quân Thiên lắc đầu.
– Khí thế kẻ này đã thành, nếu như ta không tự mình xuất thủ, muốn giết chết hắn thì phải trả đại giới.
…
Hưu!
Chủ thành Thần Ẩn đế quốc, lưu quang bay ra.
Ngọn núi bao trùm tuyết dày, Đế Quân Thiên rời đi, Tử Vi Thần bất động như núi hơi mở mắt.
– Quân Thiên.
– Ngươi muốn đích thân động thủ?
– Vân Phi Dương là người thiên mệnh chọn, lại là ái đồ của Thái Vũ tiền bối, vô luận như thế nào, ta cũng sẽ không để ngươi thương tổn hắn.
Hưu!
Không gian dập dờn, Tử Vi Thần dung nhập trận pháp, lựa chọn trận doanh Tiểu Thần Giới.
– Hửm?
Ngay nháy mắt Tử Vi Thần tiến vào, Vân Phi Dương trên chiến trường khẽ nhíu mày.
– Khí tức quen thuộc.
– Chẳng lẽ, lại là có mang Thần hồn vào đây?
Vân Phi Dương lắc đầu, tiếp tục tiến lên, một trung niên phiêu nhiên đứng trước người hắn.
Mặc dù trung niên nhân đột nhiên xuất hiện rất lạ lẫm, nhưng thấu phát khí tức lại làm cho ánh mắt Vân Phi Dương dần dần lạnh lên.
Hắn cắn răng, gằn từng chữ một.
– Đế Quân Thiên!