Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1406
Chương: Cuồng Đạp
– Vân Vân sư huynh…
Lý Tề Phi ngã trên mặt đất gian nan ngẩng đầu, nhìn bóng lưng quen thuộc kia, ánh mắt tràn ngập kích động.
Vân Phi Dương từng nói qua, đánh không lại người khác thì tìm cường giả hỗ trợ.
Nhưng tìm ai bây giờ?
Lý Tề Phi đầu tiên nghĩ đến Vân Phi Dương, cho nên khi đối mặt cường địch, khi bị khi phụ, không cam lòng nộ hống.
Nhưng hắn cũng biết, Vân sư huynh đi rồi khẳng định rất khó trở về.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện để Lý Tề Phi bất ngờ.
“Ha ha ha!”
Tửu Bán Tiên ngửa đầu cười to, hoàn toàn không để ý kinh mạch đang bị thương của mình.
Tuy hắn nhìn không thấu cảnh giới Vân Phi Dương, nhưng dựa theo khí tức lại có thể cảm nhận được đồ nhi càng mạnh hơn trước kia!
Nhìn nam nhân mình nhiều năm mong nhớ lần nữa xuất hiện, hốc mắt Thu Y Thủy ướt át, nước mắt theo gương mặt trượt xuống.
Hắn tới.
Tửu tiền bối và Linh Đan Tông sẽ an toàn.
– Phi Dương
Hai tay Phí Bàng Tranh run rẩy.
Giờ phút này, tuy hắn rất hưng phấn, nhưng lo lắng nhiều hơn.
Dù sao, trên ngọn núi kia có cửu phẩm Bán Tiên tồn tại, hắn đột nhiên xuất hiện, khẳng định có nguy hiểm.Quả nhiên như vậy.
Tống Tự đứng lên, mục quang lãnh lệ nói.
– Ngươi là Vân Phi Dương?
Tuy không hiểu rõ tiểu tử này làm sao xuất hiện, nhưng nhìn khí tức đến thì hình như không quá mạnh.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng nâng đầu, cười đáp.
– Không sai.
Cười rất quỷ dị, để mảnh không gian này bị một loại khí tức âm trầm nào đó bao phủ khiến cho mọi người không rét mà run.
Tống Tự cười lạnh nói.
– Ngươi đến vừa vặn, bản Trưởng lão hỏi ngươi, trận pháp Thiên Nam Sơn do ngươi bố trí?
– Nó đó.
Vân Phi Dương không phủ nhận.
Tống Tự thản nhiên nói.
– Tiểu tử, theo ta tiến về Ẩn Thế Cốc, bố trí trận pháp.
– Thật có lỗi.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng giơ tay, đập vào vai Trịnh Càn đang hãm vào tra tấn bên trong địa ngục, cười nói.
– Ta muốn giết người, hiện tại không có thời gian.
“A!”
Trịnh Càn thống khổ kêu thảm, sắc mặt dữ tợn.
Rất nhanh, thân thể của hắn cấp tốc bành trướng rồi vỡ nát hóa thành huyết vụ dưới ánh nhìn của mọi người.
“Tê!”
Mọi người hít một hơi lãnh khí.
Bọn họ đã thấy nhiều cách giết người, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy loại sát pháp này.
– Gia hỏa đáng giận!
Tống Sĩ Mậu phẫn nộ nói.
– Chúng ta đang đan đấu, ngươi lại động thủ giết tông môn đệ tử ta, quả thật ngỗ nghịch quy định của Dược Giới!
– Quy định của Dược Giới?
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
– Tính là cái gì.
“Xoát!”
Hắn xuất hiện trước mặt Tống Sĩ Mậu, một tay đập vào trên bả vai hắn, nói.
– Còn nữa, ta không chỉ muốn giết tông môn đệ tử ngươi, mà còn muốn diệt tông môn ngươi nữa.
“Hô!”
Cường đại Linh lực gào thét trong nháy mắt ăn mòn thức hải Tống Sĩ Mậu.
“A!”
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Tông Chủ Ẩn Thế Đan Tông luôn hống hách nhìn trời bằng vung nhất thời bị tra tấn sống không bằng chết.
“Xoát!”
Ánh mắt Vân Phi Dương quét qua, linh hồn lực điên cuồng tràn ngập.
Những đệ tử Ẩn Thế Đan Tông từng dùng ánh mắt khinh thường, không để Linh Đan Tông vào mắt, từng người ngã trên mặt đất, chịu vô tận thống khổ tra tấn.
Lấy thực lực Vân Phi Dương, một ánh mắt đã có thể trừng chết bọn họ.
Nhưng tên này tuyệt sẽ không nhẹ nhàng bỏ qua địch nhân khi dễ tông môn của mình, cuồng loạn là không thể tránh.
“Ừng ực.”
Mọi người nuốt một miếng nước bọt, nhao nhao lui nhanh.
Vân Phi Dương này thật đáng sợ, chỉ vỗ vỗ bả vai, quét mắt một vòng đã để tông chủ và các đệ tử Ẩn Thế Đan Tông thống khổ lăn lộn đầy đất.
– Một tên.
Vân Phi Dương ngẩng đầu, nhìn về phía Tống Tự cười nói.
– Đến lượt ngươi.
Hắn nhẹ nhàng nâng tay lên, một lực hút vô hình hình thành, quát lạnh.
– Cút xuống cho ta!
“Hô!”
Tên kia tự xưng cửu phẩm Bán Tiên bất phàm nhất thời bị lực lượng cường đại kéo xuống, rơi xuống dưới chân Vân Phi Dương.
– Sao…làm sao có thể!
Sắc mặt Tống Tự tái nhợt, ánh mắt xuất hiện vẻ hoảng sợ.
Mình đường đường là cửu phẩm Bán Tiên lại bị đối phương dễ dàng kéo xuống.
– Trời ạ!
Mắt thấy Tống Tự đổ vào dưới chân Vân Phi Dương, rất nhiều Dược giả trợn tròn hai mắt.
Cửu phẩm Bán Tiên không chịu được một kích như thế?
Phí Bàng Tranh vốn đang rất lo lắng, gương mặt đầy thịt mỡ run rẩy, hiện tại hắn đã ý thức được, thực lực Vân Phi Dương rất khủng bố!
“Đạp.”
Một chân Vân Phi Dương giẫm trên mặt Tống Tự, thản nhiên nói.
– Tha thứ ta nói thẳng, ngươi và Ẩn Thế Đan Tông trước mặt ta ngay cả rác rưởi cũng không bằng.
Tương tự như lời nói Trịnh Càn từng nói qua.
Nhưng hắn nghe không được, bởi vì hắn đã chết.
– Vân…Vân tiểu hữu…
Tống Tự không để ý thân phận, cầu xin tha thứ.
– Lão…lão hủ nhất thời hồ đồ, mạo phạm Linh Đan Tông…
Hắn rốt cuộc biết, Vân Phi Dương này không đơn giản, thực lực mạnh hơn mình rất nhiều.
“Đạp!”
Vân Phi Dương lại đạp một cước.
– Nếu như là nhất thời hồ đồ, lão tử ngày ngày đều nguyện vượt qua trong hồ đồ.
Trên mặt Tống Tự xuất hiện dấu chân.
Phí Bàng Tranh và đệ tử Linh Đan Tông thấy thế sướng muốn rên to.
“Xoát!”
Vân Phi Dương lần nữa giơ chân lên hung hăng đạp xuống, nói.
– Trước khi chết, nhớ kỹ cho ta.
“Bành!”
– Kiếp sau đừng gây Linh Đan Tông.
“Bành!”
– Lão tử sẽ để cho ngươi triệt để hồn phi phách tán!
“Bành!”
Mỗi một câu nói thì đạp một chân, mặt Tống Tự sớm đã máu thịt be bét.
Rất nhiều Dược giả hãi hùng khiếp vía.
Đồng thời hiểu rõ, Vân Phi Dương cường thế như vậy!
“Xoát!”
Vân Phi Dương ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời, lãnh đạm nói.
– Ta xưng ngươi một tiếng tiền bối, ngươi lại trơ mắt nhìn Linh Đan Tông ta bị người khác khi nhục?
Hắn đang nói chuyện với ai thế?
Mọi người mờ mịt.
“Ông!”
Nhưng vào lúc này, một lão giả tiên phong đạo cốt xuất hiện trong tầm mắt.Chính là Giới Chủ Dược Giới.
Trời ạ!
Ngày bình thường, Giới Chủ đại nhân như thần long thấy đầu không thấy đuôi lại xuất hiện ở đây, đang nằm mơ sao?
Còn có, chẳng lẽ Vân Phi Dương đang nói chuyện với Giới Chủ?
Khóe miệng rất nhiều Dược giả kịch liệt run rẩy, trong lòng lật lên sóng to gió lớn.
Nhất Giới ChiChủ nha.
Đây chính là tồn tại chí cao vô thần.
Vân Phi Dương này lại lấy khẩu khí lạnh lùng, phẫn nộ nói chuyện với hắn, lá gan thực quá lớn!
– Tiểu tử này…
Tửu Bán Tiên nhíu mày.
Hắn cũng không nghĩ tới đồ đệ của mình sẽ điên cuồng như vậy.
Tống Tự dưới mặt đất thì đại hỉ, thầm nghĩ.
– Tiểu tử, ngươi dám … nói chuyện như vậy với Giới Chủ, chờ nhận lấy cái chết đi!
Bắc Minh Phách đang lúc sợ hãi cũng cho rằng như vậy.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Giới Chủ là chí tôn Dược Giới, dù tính khí tốt cũng không thể chịu được một tên tiểu bối ngông cuồng.
Nhưng.
Sau khi Giới Chủ Dược Giới xuất hiện, lại nói.
– Vân tiểu hữu, thực có lỗi, lão hủ không tham dự sự việc giữa các tông môn.
Vân tiểu hữu, thực có lỗi?
Nghe được bảy chữ này, tất cả Dược giả ở hiện trường không khỏi hoá đá tại chỗ.
Không nghe lầm chứ?
Giới Chủ đại nhân lại dùng ngữ khí áy náy xin lỗi Vân Phi Dương?
– Thật có lỗi?
Ánh mắt Vân Phi Dương xuất hiện sát cơ.
“Xoát!”
“Xoát!”
Nhưng vào lúc này, năm hắc y nhân xuất hiện trên dược đấu đài, ánh mắt bọn họ hơi có vẻ trống rỗng nhưng lại bộc lộ ra khí tức cường thế.
– Bán Tiên đại viên mãn Vững chắc kỳ!
Trong lòng Giới Chủ Dược Giới chấn động.
Trên người Vân Phi Dương xuất hiện sát cơ, nói.
– Ta để năm người bọn hắn tự bạo linh hồn, hủy diệt luôn cái Dược Giới này, nói tiếng xin lỗi, ngươi có thể tiêu tan không?
– Vân tiểu hữu!
Dược Giới Giới Chủ kinh hoảng hô.
– Tuyệt đối không thể!