Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1399
Chương: Gặp Trầm Hạo
Ánh sáng bảy màu đâm thẳng vào mây trời, võ giả Thần Vực đều thấy, trên mặt hiện ra rung động.
Loại ánh sáng này xuất hiện cực ít trong vô tận năm tháng.
Mà bình thường hiện ra thì đại biểu không lâu sau đó, trong Thần Vực lần nữa nghênh đón Tiên Đế!
Là ai ngưng tụ ra ánh sáng Tiên Đế?
Cường giả gần khu vuewcj ánh sáng bảy màu vận dụng tiên niệm ý đồn nhìn thấy chân dung, nhưng tiên niệm Tiên Đế đều bị ngăn cách, bọn họ tự nhiên khó có thể thẩm thấu.
– Nơi đây tạm làm cấm địa, người không có phận sự không được đi vào.
Thanh âm Trầm Thiên Hành truyền ra ngoài, tràn ngập uy hϊế͙p͙.
Đám người thu hồi tiên niệm, sắc mặt đại biến.Bọn họ từ âm thanh cảm nhận được thiên địa pháp tắc khủng bố.
Đây là Tiên Đế!
Gọi là Tiên Đế cũng có thể không phải Tiên Đế chân chính, ở Chân Vũ Thần Vực, Tiên Đế đại biểu cho biểu tượng và quyền lợi.
Có tư cách xưng Tiên Đế chỉ có chín người.
Bọn họ hùng bá một phương, thống ngự thiên thu, chính là chủ nhân chân chính của Thần Vực.
Tỉ như, nếu Vân Phi Dương bây giờ là Tiên Đế, dù cảnh giới chỉ có Bán Tiên đại viên mãn, ngoại nhân gặp hắn cũng phải xưng Tiên Đế.
Lại tỉ như Trầm Thiên Hành, thực lực hắn khủng bố, nhưng trong mắt người ngoài cũng chỉ có thực lực Tiên Đế cấp.
– Lấy vô thượng thần thông phong tỏa toàn bộ khu vực cát vàng sẽ là ai chứ?
Vô số cường giả suy đoán.
Không nghĩ ra, chỉ có thể đặt ánh mắt vào ánh sáng bảy màu xuyên thấu bầu trời kia.
– Cái này là Tiên Đế ánh sáng.
– Không chỉ có đại biểu cho tương lai tất nhiên đạt đến Tiên Đế cấp, còn có thể trở thành Tiên Đế đời tiếp theo!
– Làm sao không rung động? Làm sao không chấn kinh!
Cực đông Chân Vũ Thần Vực, sơn mạch liên miên bất tuyệt, đỉnh núi mây mù bao phủ, rất hùng vĩ.
Một dáng người uyển chuyển đang nhìn ánh sáng bảy màu trên bầu trời, kích động nói.
– Con ta thế mà tại cảnh giới Bán Tiên cảnh bày ra Tiên Đế Chi Triệu!
– Vân phu nhân.
Thái Vũ phiêu nhiên xuất hiện, nói.
– Thành tựu tương lai tiểu tử này bất khả hạn lượng a.
Vân phu nhân cảm kích.
– Nhờ có ngươi, nếu không, con ta vạn vạn không có khả năng làm được như thế.
– Cũng không phải, cũng không phải.
Thái Vũ lắc đầu.
– Có thể làm được điểm này là tự thân nỗ lực của hắn, ta chỉ hơi chút chỉ điểm thôi.
Vân phu nhân nói.
– Không có sư tôn như ngươi thì không có hắn ngày hôm nay, chờ mẹ con ta gặp nhau, tất bảo hắn cảm ân ngươi.
Thái Vũ nghiêm nghị nói.
– Vân phu nhân, trong Chân Vũ Thần Vực, võ giả có Tiên Đế Chi Triệu không chỉ ngàn người, tiểu tử kia muốn trở thành Tiên Đế Chi Vị, sợ rằng không dễ dàng.
– Không chỉ ngàn người?
Vân phu nhân kinh ngạc.
– Nhiều như vậy?
Thái Vũ nhìn về phía ánh sáng bảy màu, nói.
– Có rất nhiều võ giả mặc dù không ngưng tụ ra ánh sáng bảy màu nhưng mà có khả năng thành tựu Tiên Đế.
– Tỉ như cửu đại Tiên Đế tại vị, chí ít năm người trèo lên đỉnh ngai vàng Tiên Đế mà không có ngưng tụ ra ánh sáng bảy màu.
– Nói cũng đúng.
Vân phu nhân hơi chút trầm ngâm.
– Con ta muốn thành Tiên Đế chi vị, tương lai còn cần đi một đoạn đường rất dài.
Thái Vũ nói.
– Tiên Đế chi tranh chính là quy tắc vĩnh hằng bất biến của Chân Vũ Thần Vực, mà ta sẽ không trợ giúp cho hắn.
Vân phu nhân nói.
– Ngươi đã làm đủ nhiều, Vân gia ta vô cùng cảm kích.
Lại nói Vân Phi Dương.
Khi hắn phát ra ánh sáng bảy màu chấn kinh Thần Vực vẫn đang cảm ngộ.
– Không nghĩ tới tiểu tử này vậy mà lại ngưng tụ ra Tiên Đế Chi Triệu.
Trầm Thiên Hành cũng có chút kinh ngạc.
– Còn tốt, kịp thời ngăn cách, nếu như bị người phát giác, về sau leo lên Chân Vũ Thần Vực, sẽ đưa tới họa sát thân.
Hưu!
Nhưng vào lúc này, ánh sáng trùng thiên nhất thời thu nhỏ, khắc sâu vào hai đầu lông mày Vân Phi Dương, hóa thành điểm sáng bảy màu.
Cái này là Tiên Đế Ấn.
Biểu tượng quyết định tương lai có thể thành tựu Tiên Đế hay không.
Mà toàn bộ Chân Vũ Thần Vực, người có này ấn, ít càng thêm ít.
Một lúc sau.
Tiên Đế Ấn ẩn vào da thịt, biến mất không thấy.
Màn nước quanh thân Vân Phi Dương cũng bắt đầu biến hóa, lần nữa hóa thành vụ khí, cuối cùng phai mờ hư vô.
Hô ——
Vân Phi Dương phun ra một ngụm trọc khí, chầm chậm mở mắt, quanh thân phát ra một cỗ khí tức đặc thù.
Hắn nói thầm.
– Lần này đốn ngộ lĩnh ngộ tuy dùng hình thái linh hồn nhưng mà được ích lợi không nhỏ.
Nếu như có người biết, nhất định sẽ sụp đổ.
Đâu chỉ được ích lợi không nhỏ, ngươi trực tiếp kích phát Tiên Đế Chi Triệu kìa!
Vân Phi Dương đốn ngộ thu hoạch được không ít chỗ tốt, nhưng chưa quên thối luyện linh hồn, ngày thứ hai tiếp tục tu luyện lên.
Bọn người Ninh Trạch Thiên hâm mộ nhìn về phía hắn, dù sao đốn ngộ nửa tháng, cái này là yêu nghiệt bực nào!
– Vận khí mà thôi.
Vũ Văn Ưng thầm nghĩ.
Tên này một mực khó chịu Vân Phi Dương, chỉ cho rằng đốn ngộ của hắn là vận khí.
Cứ như vậy.
Mọi người tiếp tục tu luyện trong mảnh đất cát vàng.
Mấy tháng sau, đã triệt để quen thuộc vị diện cao cấp này.
– Chờ các ngươi lấy phàm thể bước vào Chân Vũ Thần Vực, thiên địa trọng lực sẽ không làm khó các ngươi nữa.
Trầm Thiên Hành nói.
– Mà cái này.
Hắn dừng một chút nói.
– Chính là mục đích ta mang linh hồn các ngươi tiến vào nơi này.
– Tốt, ngày hôm nay không nghỉ ngơi, ta mang các ngươi đi quan sát Tiên Đế chiến.
– Tiên Đế chiến?
Ánh mắt mọi người nóng rực.
Phía trên Bán Tiên có Chuẩn Tiên, có Tiên Nhân, có Tiên Vương, bọn họ chưa thấy qua Chuẩn Tiên chiến đấu, đột nhiên đi quan sát Tiên Đế chiến, hình ảnh không dám tưởng tượng a!
Ông!
Đột nhiên, mọi người hoa mắt một cái, cảnh tượng trước mắt nhất thời thay đổi, cũng rất nhanh phát hiện mình đưa thân vào một không gian hắc ám, phân mảnh.
Rống!
Đột nhiên, phương xa truyền đến âm thanh long minh (*) đinh tai nhức óc.
*: Rồng rống
Đưa mắt nhìn lại thì chín con rồng lớn đang treo giữa không trung, vô cùng kinh khủng.
Ừng ực.
Đám người hít một hơi lãnh khí.
Chín con cự long phát ra khí tức Hoang Cổ phảng phất như đến từ vô tận tinh không, phảng phất như có thể thôn phệ thiên địa này để tâm thần bọn hắn run rẩy.
Trên đầu rồng lớn nhất có một nam tử đang đứng.
Hắn phát ra khí tức để rất nhiều Thiên kiêu rung động tâm thần, cũng dâng lên cảm giác cúng bái.
– Đây là…
Vân Phi Dương nhìn người kia, trong lòng cả kinh hô.
ể- Gia gia Tiểu Vũ!
Không sai.
Nam tử đứng trên đầu rồng chính là Long Hồn Chiến Đế – Trầm Hạo.
Mà đối diện hắn là hai cường giả quanh thân bao phủ tiên khí.
Trầm Thiên Hành nói.
– Hai người kia chính là Tiên Đế Chân Vũ Thần Vực.
– Không phải chứ?
Chúng Thiên kiêu trừng to hai mắt.
Theo tràng diện nhìn lại, bọn họ xác định, nam tử đứng trên đầu rồng đơn đấu hai Tiên Đế!
– Hả?
Trầm Hạo như thấy trong không gian có năng lượng ba động kỳ quái, lúc này quay đầu nhìn lại, cười nói.
– Nguyên lai là Trầm tiền bối.
– A?
Ánh mắt khóa chặt trên thân Vân Phi Dương, kinh ngạc nói.
– Ngươi làm sao cũng tới đây?
Lời vừa nói ra, bọn người Ninh Trạch Thiên nhao nhao nhìn về phía Vân Phi Dương, trong lòng cả kinh hô.
– Đại năng ngưu bức như vậy, vậy mà biết hắn?
Vân Phi Dương chắp tay nói.
– Tham kiến Trầm tiền bối.
Nói xong, nhất thời ý thức được Trầm Thiên Hành và Trầm Hạo vậy mà đều họ Trầm!
Chẳng lẽ là người một nhà?
– Ngươi suy nghĩ nhiều.
Trầm Thiên Hành thản nhiên nói.
– Ta và tiểu tử này chỉ cùng họ, không có liên hệ máu mủ gì cả.