Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1396
Chương: Hệ Thống Cảnh Giới Thần Vực
Thuộc tính và thiên địa pháp tắc Chân Vũ Thần Vực cực kỳ khủng bố, trong lòng Vân Phi Dương nhiệt huyết sôi trào.
Vị diện như thế, võ giả tu hành ở chỗ này, thực lực khẳng định mạnh, mình bước vào nhất định có thể thống khoái đánh một trận.
Chiến Thần là Chiến Thần.
Đầu tiên đã nghĩ tới chiến đấu.
– Tiểu hữu, tôn tính đại danh?
Trưởng lão Ly Biệt Tiên tông hỏi.
– Lão nhân này thật nhiệt tình.
Vân Phi Dương cười nói.
– Vân Phi Dương.
– Chậc chậc.
Trưởng lão Ly Biệt tiên tông nói.
– Họ Vân từng sinh ra một Tiên Đế tại Chân Vũ Thần Vực, tiểu hữu có thể cùng họ, thành tựu tương lai không thể đo lường.
Võ giả Các tiên tông khác nhất thời sụp đổ.
Trưởng lão Ly Biệt tiên tông thực biết lôi kéo làm quen, mình không có phần miệng lưỡi này a.
– Vương trưởng lão, lời này của ngươi không đúng.
Một cường giả Tiên Tông khác bay tới, nói.
– Vân Tiên Đế đã vẫn lạc nhiều năm, ngươi ví von quá không may mắn.
– Vân tiểu hữu.
Hắn chắp tay Vân Phi Dương một cái, nói.
– Lão hủ, Trưởng lão Thanh Linh tiên tông, nếu có thời gian rảnh mời về bỉ tông một lần.
– Đan trưởng lão, Thanh Linh tiên tông ngươi không có gì chơi, Vân tiểu hữu đi cũng chỉ lãng phí thời gian.
Lại có một võ giả đến, cười tự giới thiệu.
Không bao lâu.
Mấy chục Trưởng lão các tiên tông vây quanh Vân Phi Dương, nhiệt tình mời hắn tiến về tông môn làm khách.
Bởi vì đều không ai nhượng bộ ai, mọi người xém chút đã động thủ.
Vân Phi Dương sụp đổ.
Trong tưởng tượng của hắn, võ giả thậm chí tông môn Chân Vũ Thần Vực nhất định đều là tiên phong đạo cốt, không nghĩ tới không giác gì các Giới khác.
– Đáng giận.
Vũ Văn Ưng âm thầm khó chịu.
Vân Phi Dương mới đến bị một đám cường giả quay quanh, tranh nhau lôi kéo, trái lại nhóm người mình lại không người hỏi thăm.
Bọn người Hiên Viên Vấn Thiên không có để trong lòng.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Vân Phi Dương được võ giả các tông nhìn trúng cũng rất bình thường.
– Được.
Nhưng vào lúc này, Trầm Thiên Hành đột nhiên xuất hiện, thản nhiên nói.
– Các ngươi lôi kéo đủ chưa, nhanh tán đi.
Xoát!
Tất cả trưởng lão lúc này lùi lại, tốc độ rất nhanh.
Mà khi bọn hắn lui xa, con ngươi nhìn về phía Trầm Thiên Hành lấp lóe tia kiêng kị.
Các đại tiên tông biết tiềm lực Thiên kiêu, từng động ý xấu, dựa vào lực lượng cưỡng ép bắt thiên kiêu đi chiếm thành của mình.
Về sau thực sự có người làm như vậy, kết quả bị Trầm viện trưởng biết được, một người tới trước Tiên Tông, tiện tay hủy diệt.
– Thiên kiêu Thiên Kiêu Điện ta tiến vào Chân Vũ Thần Vực, các ngươi có thể lôi kéo nhưng nếu như dùng thủ đoạn khác, kết cục chính là diệt tông.
Âm thanh Trầm Thiên Hành truyền khắp Chân Vũ Thần Vực.
Tiên Đế – Chúa Tể phiến khu vực này cũng không dám nhảy ra, giả vờ như không nghe thấy.
Có giáo huấn Tiên Tông bị diệt, các đại thế lực cũng không dám lộ ý đồ xấu, cho nên mới có được nhiệt tình lôi kéo như hôm nay.
Đương nhiên.
Trầm Thiên Hành không phải vẫn luôn bảo vệ Thiên kiêu.
Hắn tuyên bố ra ngoài răng, sau khi Thiên kiêu tiến vào Chân Vũ Thần Vực tròn ba năm, sinh tử không hỏi.
Không có Tiên Tông nhiệt tình lôi kéo, Vân Phi Dương nhất thời buông lỏng một hơi, ánh mắt nhìn về phía Trầm Thiên Hành lại khiếp sợ không thôi, hỏi.
– Viện trưởng, ngươi không phải dùng linh hồn thể à?!
– Tiểu tử.
Ánh mắt Trầm Thiên Hành lạnh lẽo, nói.
– Ta từng nói qua, khi tiến vào Chân Vũ Thần Vực không được nói gì, ngươi chẳng lẽ quên?
– Ây.
Vân Phi Dương vội vàng ngậm miệng lại.
Trầm Thiên Hành nhìn Thiên kiêu trên bệ đá.
– Cho các ngươi ba ngày thời gian, đứng không vững, khó thích ứng, đưa về hạ giới.
Quỷ Kiến Sầu nghe vậy, trong lòng dâng lên một cỗ không cam lòng, hắn cắn răng, tiếp nhận áp lực khủng bố, gian nan đứng lên.
Mấy người Chu Tử Mặc cũng không cam lòng yếu thế, nhao nhao đứng lên, tuy bắp chân run rẩy, nhưng kiên trì không ngã.
Giết ra từ trong ức vạn võ giả, được phong Thiên kiêu, lại từ mấy ngàn Thiên kiêu trổ hết tài năng tăng lên tới mười vị trí đầu Thiên Tinh Bảng.
Ý chí, không thể bắt bẻ!
Một màn này được các thế lực Tiên Tông thấy, không khỏi cảm khái, vô luận tư chất hay kiên quyết của Thiên kiêu hạ giới đều mạnh hơn võ giả nội Vực rất nhiều!
Ba ngày.
Trôi qua rất nhanh.
Vì có thể ở lại Chân Vũ Thần Vực, không bị đưa về hạ giới, bọn người Quỷ Kiến Sầu dựa vào đại nghị lực chống cự tới mức có thể hành tẩu tự nhiên!
Trầm Thiên Hành nói.
– Đi theo ta.
Hắn chỉ huy, bọn người Vân Phi Dương đi khắp nơi, võ giả các Tiên Tông cũng rời đi.
Chuyến này tuy không có thu hoạch gì, nhưng mà để bọn hắn nhớ kỹ Thiên kiêu gọi là Vân Phi Dương.
Cát vàng khắp nơi, vô cùng vô tận.
Trầm Thiên Hành mang theo mười thiên kiêu Thiên Tinh Bảng đi từng bước, ánh sáng mặt trời nóng rực tỏa ra phảng phất như muốn đốt linh hồn bọn hắn bốc hơi.
Phù phù.
Chu Tử Mặc ngã trên mặt đất, yếu ớt nói.
– Trầm viện trưởng, ta không chịu được, có thể nghỉ ngơi một hồi hay không?
Tuy thích ứng trọng lực, nhưng hành tẩu thời gian dài vẫn vô cùng rã rời.
Trầm Thiên Hành nói.
– Ta mang các ngươi đến Chân Vũ Thần Vực không phải du ngoạn, mà chính để cho các ngươi rèn luyện linh hồn.
– Nếu như cả cái này cũng không chống đỡ nổi, tương lai cũng không có tư cách tiến vào Chân Vũ Thần Vực tu hành.
Chu Tử Mặc nắm quyền, cắn răng đứng lên.
Sau đó ba ngày, bọn người Vân Phi Dương đi khắp nơi.
Trong lúc đó, Chu Tử Mặc và Quỷ Kiến Sầu đều ngã xuống, nghỉ ngơi một lát, tiếp tục theo đội ngủ.
Quá trình mặc dù khổ không thể tả, nhưng linh hồn lực bọn hắn đề bạt vô cùng rõ rệt.
Không khoa trương mà nói.
Ở chỗ này tu hành một ngày, dù đơn thuần bước đi đều mạnh hơn hạ giới 1000 lần!
– Đột phá đến cảnh giới cao hơn chỉ có trước đó lớn mạnh linh hồn lực, nếu không vĩnh viễn ngừng bước không tiến.
Trầm Thiên Hành nói.
– Trầm viện trưởng.
Vân Phi Dương mở miệng nói.- Cảnh giới phía trên Bán Tiên là cái gì?
Hắn vẫn muốn hỏi, ngày hôm nay rốt cục nắm lấy cơ hội.
– Cắt.
Vũ Văn Ưng thầm nghĩ.
– Đồ nhà quê, vậy mà không biết cảnh giới phía trên Bán Tiên là cái gì.
Trầm Thiên Hành nói.
– Sau Bán Tiên đại viên mãn là Chuẩn Tiên, không giống với trước đó, không có phân chia cửu phẩm mà chia làm bốn cảnh giới nhỏ sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đại viên mãn.
– Phía trên Chuẩn Tiên?
Vân Phi Dương lại nói.
Trầm Thiên Hành đáp.
– Phía trên Chuẩn Tiên là Tiên Nhân, phía trên Tiên Nhân là Tiên Vương, phía trên Tiên Vương là Tiên Đế.
– Tiên Nhân đồng dạng cũng phân chia bốn cảnh giới nhỏ, Tiên Vương chia làm tiểu vị Tiên Vương và đại vị Tiên Vương.
– Còn về Tiên Đế.
Trầm Thiên Hành hơi hơi trầm ngâm nói.
– Không có phân chia cảnh giới nhỏ, người có thể thành tựu cảnh này có thể đếm được trên đầu ngón tay.
– Còn có cảnh giới phía trên Tiên Đế không?
Vân Phi Dương hỏi.
Ánh mắt các Thiên kiêu khác nóng rực.
Hiển nhiên, bọn họ cũng muốn biết phải chăng phía trên Tiên Đế còn cảnh giới mạnh hơn.
Trầm Thiên Hành nhàn nhạt hồi đáp.
– Chờ lúc các ngươi thành tựu Tiên Đế mới có tư cách biết cảnh giới cao hơn.
Mọi người trầm mặc.
Bọn họ đầy nhiệt huyết chờ mong, mình có một ngày có thể bước vào Chuẩn Tiên Cảnh, bước vào Tiên Nhân cảnh, đột phá Tiên Vương, thành tựu Tiên Đế!