Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1378
Chương: Hạng Chín Thiên Tinh Bảng, Quỷ Kiến Sầu!
Bán Tiên đại viên mãn là cảnh giới tối cường vạn Giới đồng thời cũng có vững chắc kỳ cùng đỉnh cao kỳ.
Từ Bán Tiên cửu phẩm đỉnh phong bước vào Bán Tiên đại viên mãn rất khó, mà từ Bán Tiên đại viên mãn bước vào vững chắc kỳ càng thêm khó khăn.Chớ đừng nói chi đỉnh cao kỳ.
Đạt tới Bán Tiên đại viên mãn đỉnh cao kỳ mới thật sự là cường giả mạnh nhất vạn giới, chỉ kém nửa bước để tiến vào Chân Vũ Thần Vực.
Tuy Hoàng Thiện là Bán Tiên đại viên mãn nhưng còn kém một khoảng cách xa đến vững chắc kỳ.
Vân Phi Dương không bởi vì đánh bại hắn mà đắc chí, dù sao, không đụng chạm đến cảnh giới tối cường vạn Giới, nhất định phải kiên trì không ngừng nỗ lực.
Mà để Phi Dương giới phát triển cực kỳ trọng yếu với hắn, hiện tại thiếu khuyết chính là thời gian, đại lượng thời gian!
– Có hai trăm lần thời gian gia tốc, đột phá đến vững chắc kỳ sẽ càng nhanh.
Bước vào đại viên mãn, linh hồn lực tăng trưởng cũng chậm lại, không thể bỏ, phải cố gắn tu luyện mới được.
Những năm gần đây, thực lực và cảnh giới Vân Phi Dương ngang hàng, linh hồn lực đề bạt rất chậm.
Thật ra thì không chậm đâu.
Mà vì tên này gần đây bế quan mấy lần, tốc độ tăng cảnh giới quá nhanh.
Đối với rất nhiều võ giả, linh hồn lực yếu mạnh chỉ có thể dựa vào đề thăng cảnh giới, muốn tu luyện, khó khăn cùng cực.
Nhưng Vân Phi Dương có Đoán Hồn Điển có thể tiến hành tu luyện không gián đoạn.
Huống chi lại còn là một thập nhị phẩm Đan Vương, chuyên chú luyện đan cũng có thể đề cao linh hồn lực.
Hưu!
Tâm niệm Vân Phi Dương động, về đến ngoại giới, chuẩn bị lấy 100 vạn tích phân tiến hành bế quan tu luyện, tranh thủ sớm ngày bước vào vững chắc kỳ.
– Không tốt!
Đột nhiên, Viêm Sương xông tới, hấp tấp la to.
– Phi Dương ca, Quỷ Kiến Sầu bài danh thứ chín Thiên Tinh Bảng khởi xướng khiêu chiến ngươi kìa!
– Ách?
Vân Phi Dương hỏi.
– Tại sao?
Hắn không nhớ rõ mình và mười vị trí đầu Thiên Tinh Bảng khác có cừu oán nha.
Viêm Sương nói.
– Theo ta được biết, người tham gia Thiên Tinh Bảng lịch luyện giới này vốn là Quỷ Kiến Sầu.
Về sau Hoàng Thiện muốn gây khó dể ngươi cố ý tìm hắn hứa hẹn chiến thắng sẽ giao tích phân cho hắn mới lấy được danh ngạch tham chiến.
Vân Phi Dương nói.
– Ta chiến thắng Hoàng Thiện, hắn không được tích phân cho nên mới tới tìm ta gây phiền phức?
– Đúng.
Viêm Sương đáp.
Vân Phi Dương sụp đổ.
– Do Hoàng Thiện tài nghệ không bằng người, thua ta, tại sao hắn không tìm tên kia!
– Đã tìm!
Khóe miệng Viêm Sương co giật, nói.
– Ngay hôm qua, Quỷ Kiến Sầu sát khí đằng đằng xông vào liệu thương đường, đánh Hoàng Thiện hôn mê thêm một trận, nếu không có Đại trưởng lão chạy đến ngăn cản, tiểu tử kia Hoàng Thiện chỉ sợ đã chết.
– Má ơi.
Vân Phi Dương cả kinh.
– Hung hãn như vậy!
Viêm Sương nghiêm túc nói.
– Phi Dương ca, tên này nguyên danh gọi Hồ Lai, là một người không sợ trời không sợ đất, nghe nói cả quỷ cũng sợ hắn, cho nên người ta đặt cho cái ngoại hiệu Quỷ Kiến Sầu!
Oanh!
Đột nhiên, bên ngoài đình viện truyền đến tiếng bạo hưởng.
Cửa chính xuất hiện một tráng hán dáng người khôi ngô có râu quai nón, trán khắc ba chữ —— Quỷ Kiến Sầu!
– Phi Dương ca!
Viêm Sương nói.
– Tên này là Quỷ Kiến Sầu, ba chữ trên đầu do hắn khắc lên.
Vân Phi Dương kém chút ngã quỵ.
Hắn lần đầu tiên nhìn thấy có người khắc ngoại hiệu vào trán.
Kỳ hoa, tuyệt đối kỳ hoa a!
Quỷ Kiến Sầu mắt hổ trừng trừng, lớn giọng phẫn nộ quát.
– Vân Phi Dương, cút ngay ra cho ta!
Hô!
Một hơi này hình thành khí lãng khủng bố trong nháy mắt thổi sập đình viện.
– Mẹ kiếp.
Vân Phi Dương nhất thời giận dữ.
Hắn đá cửa phòng bay ra ngoài, sát khí đằng đằng đi tới, quát.
– Tên đần độn nào đang gọi bậy!
– Là tên đần độn ta đay!
Quỷ Kiến Sầu quát.
Khi hắn nói ra câu nói này, thần sắc đột nhiên ngốc trệ.
Đợi lấy lại tinh thần, hung hăng đánh mình một bàn tay.
– Hỗn đản, ngươi dám nhục nhã lão tử!
Phốc ha ha ha!
Vân Phi Dương vốn đang rất tức giận lại bị tên này chọc cho phì cười không thôi.
Người này thân lớn nhưng đầu óc có vấn đề a!
– Đừng cười!
Quỷ Kiến Sầu cả giận nói.
– Tốt, haha ta ta không cười.
Vân Phi Dương nỗ lực khống chế biểu lộ, thế nhưng nghĩ đến đối phương vừa trả lời lại buồn cười.
Nơi xa, rất nhiều Thiên kiêu xem náo nhiệt giờ phút này càng khó chịu, bọn họ rõ ràng rất muốn cười to nhưng lại không dám nên biểu hiện trên mặt lại khó coi hơn so với khóc.
Không có cách nào.
Bọn họ không có gan như Vân Phi Dương, không dám cười trước mặt Quỷ Kiến Sầu, nếu không lập tức sẽ bị ăn hành.
Phốc ha ha ha…
Có một thiên kiêu rốt cục nhịn không được, nhưng vừa bật cười thì mặt đã xám nghét.
– Tiểu tử, ngươi đang cười lão tử?
Quỷ Kiến Sầu chẳng biết lúc nào xuất hiện trước mặt hắn, hai mắt trợn trừng.
– Không không có…
Xoát!
Thiên kiêu kia còn chưa nói xong chỉ cảm giác mình bị giơ lên cao, chợt như đạn pháo bạo bay ra ngoài.
Phù phù.
Cuối cùng, rơi xuống trong hồ trước cửa cung điện, miệng sùi bọt mép ngất đi.
Xoát!
Quỷ Kiến Sầu thu tay, mắt hổ quét qua người khác, quát.
– Còn cười sẽ giống như hắn!
Rất nhiều Thiên kiêu lạnh run, cảm giác muốn cười nhất thời biến mất, hận không thể khóc cho hắn nhìn.
Quỷ Kiến Sầu quay người, giơ tay lên, rống to.
– Vân Phi Dương, lăn đến diễn võ trường, đánh với lão tử một trận!
– Ta cự tuyệt.
Vân Phi Dương không chiến.
Quỷ Kiến Sầu ngạc nhiên.
– Ngươi dám cự tuyệt ta?
Nói rồi nhìn về phía mọi người sau lưng, hỏi lại.- Tên này cự tuyệt ta?
Nhưng những Thiên kiêu kia sớm đã biến mất tại chỗ.
Dù sao, xem náo nhiệt không tồi, nhưng có kết quả bi thảm thì không tốt.
Đồng thời cũng vì Vân Phi Dương mặc niệm, bị người này quấn thân, về sau đừng nghĩ an bình!
A a!
Quỷ Kiến Sầu xoay người lại, đi đến trước một cây đại thụ, hai tay nắm chặt, bỗng nhiên dùng lực rút lên cao, sau đó hướng mình trán bành bành bành đập tới.
Vân Phi Dương trợn tròn mắt.
Viêm Sương Tránh trong phòng truyền âm.
– Phi Dương ca, chỗ đáng sợ của tên này là khi hắn phát cuồng, ngay cả mình cũng ngược!
Vân Phi Dương kém chút ngã quỵ.
Phát cuồng lên ngay cả mình cũng ngược, cái này đáng sợ đến bực nào!
Tự ngược một lát, Quỷ Kiến Sầu bóp nát thân cây, hai mắt đỏ bừng gầm thét.
– Vân Phi Dương, tại sao ngươi cự tuyệt?!
Nước bọt bay loạn, nếu không có chướng ngại vật đón đỡ, chỉ sợ có thể phun đầy mặt Vân Đại Tiện Thần.
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật nói.
– Bởi vì…
Đầu xoay chuyển, giả bộ yếu ớt nói.
– Ta và Hoàng Thiện giao chiến, thương thế còn chưa lành.
– Thì ra thế.
Quỷ Kiến Sầu bừng tỉnh đại ngộ, gầm nhẹ nói.
– Thương thế ngươi không tốt, dù lão tử khiêu chiến ngươi thắng cũng thắng không quang minh chính đại.
– Đúng.
Vân Phi Dương cười nói.
– Tha thứ ta không tiễn.
Quỷ Kiến Sầu quay người rời đi.
Bất quá đi đến nửa đường, lại ngừng chân, quát.
– Vân Phi Dương, lão tử cho ngươi một tháng liệu thương!
– Có thể.
Vân Phi Dương vui vẻ đáp ứng.
Nhưng nội tâm càng nhiều sụp đổ.
Phải biết, sau khi tên đầu to này xuất hiện, mỗi lần nói chuyện đều rống, giọng lớn giống như Lôi điện vang dội, nếu rơi vào vị diện Phàm Giới, hô lên một tiếng, tuyệt đối sinh linh đồ thán, tinh cầu nổ tung a!