Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1307
Chương: Một Chân Đạp Bay
Là Vân Phi Dương!
Tên này rốt cục cũng đến!
Võ giả Phiêu Miểu giới nhìn về người trẻ tuổi giữa bầu trời, nhất thời nghị luận.
Mới vừa rồi còn đang nhìn màn sáng, bọn họ đã nhớ tướng mạo Vân Phi Dương trong lòng.
– Nghe đồn tính cách người này cuồng ngạo, bây giờ thấy quả nhiên danh bất hư truyền.
– Tên này cười quá tiện, thật muốn xông tới đánh hắn một trận.
– Nếu như ngươi cho rằng có thể đánh thắng hắn không ngại đi thử xem.
– Quên đi, đánh hắn nên giao cho đám thiên kiêu Thiên Kiêu Điện kia, ta không có năng lực này.
Không hề nghi ngờ, Vân Phi Dương đột nhiên xuất hiện tại Phiêu Miểu giới nhất thời được vạn chúng chú mục.
Hết thảy cũng bởi vì biểu hiện tại vực ngoại chiến trường và Dược Giới nếu không sẽ không ai coi trọng.
– Tên này rốt cục tới.
Trên ngọn núi, Mã Thượng Tái chắp tay sau lưng, mặt mang mỉm cười.
– Hắn có Tử Ngọc Tiên Hồ, lẽ ra có thể tới nhanh hơn, hiện tại mới đến nhất định đã đi chỗ khác.
Sa Bảo Long nói.
Lý Tề Phi lên tiếng.
– Tên này không phải hạng người nhàn rỗi, theo ta thấy, không chừng đã nháo sự tại một Giới nào đó.
Nếu như bọn họ biết, Vân Phi Dương đi một chuyến Cửu U, càn quét Quỷ Tinh nhị tộc, khẳng định sẽ kinh ngạc.
– Thiên Kiêu Điện Yên tĩnh nhiều năm, sợ rằng sẽ vì kẻ này đến mà trở nên náo nhiệt.
Mã Thượng Tái nói.
– Ta nghe nói hạng bảy mươi hai Địa Tinh Bảng – Kim Á Nam đã nói chờ Vân Phi Dương tiến vào cung điện sẽ hạ chiến thư.Thiên Kiêu Điện có Thiên Địa Song Tinh bảng, Thiên Tinh Bảng 36, Địa Tinh Bảng bảy mươi hai.
Có thể thu được bài danh dù thứ bảy mươi hai thực lực cũng đã đạt tới ngũ phẩm Bán Tiên.
Thiên Địa Song Tinh bảng là Thiên kiêu trong Thiên kiêu, thực lực mỗi người đều phi thường khủng bố.
Nghe nói, cảnh giới của mười vị trí đầu Thiên Tinh Bảng đã không kém gì Giới Chủ.
Muốn nói nổi danh nhất chính là thiên kiêu thứ hai lấy sức một mình chém giết hai Giới Chủ ngàn năm trước.
Còn về ba người Mã Thượng Tái, tuy thực lực cũng đều đạt tới tứ phẩm Bán Tiên, nhưng ngay cả Địa Tinh Bảng cũng không có tư cách tiến vào, có thể nói Thiên kiêu bình thường nhất Thiên Kiêu Điện.
– Nói như vậy, Vân Phi Dương chỉ cần đi vào Thiên Kiêu Điện thì sẽ có náo nhiệt?
Sa Bảo Long nói.
– Tên kia bên ngoài phong quang vô hạn, tới đây bị đánh một trận, sợ rằng tự tôn sẽ bị tổn thương.
Mã Thượng Tái cười nói.
Lý Tề Phi không nói.
Hắn coi trọng Vân Phi Dương, nhưng đi vào Thiên Kiêu Điện đụng phải Địa Tinh Bảng sợ có chút quá mức.
Hưu!
Vân Phi Dương thu Tử Ngọc Tiên Hồ vào Phi Dương đại lục, nguyên niệm phóng thích, rất nhanh khóa chặt đại lục giữa không trung phía Đông.
Trên Đại lục là một khu nhà vô cùng hào hoa, có cung điện, có quảng trường, có ven hồ, có cao sơn lưu quang lấp lóe.
Nơi này chính là Thiên Kiêu Điện, diện tích chỉ bằng Vạn Thế đại lục nhưng có thể nói hào hoa, to lớn mạnh mẽ cực điểm!
– Lợi hại.
Vân Phi Dương tán thán.
Hưu!
Thi triển thân pháp, bay về phía đại lục treo lơ lửng giữa trời, rơi vào trước cổng chính Thiên Kiêu Điện.
– Dù Thần Chủ Điện năm đó cũng không có khí tức hùng hậu như thế.
Vân Phi Dương nỉ non.
– Người đến có phải Vân Phi Dương?
Đột nhiên, một lão giả thấp bé từ bên trong cửa đi ra.
Người này tóc trắng xoá, tuổi chừng thất tuần, hai ánh mắt thấu phát tinh mang, hiển nhiên, thực lực phi phàm.
Vân Phi Dương âm thầm giật mình, hắn nhìn không ra cảnh giới lão giả này, chỉ có cảm giác thâm bất khả trắc.
– Không sai.
Lão giả quăng ra một khối lệnh bài cỡ bàn tay, nói.
– Đây là Thiên kiêu lệnh, bằng vào vật này có thể tùy ý ra vào Thiên Kiêu Điện.
Vân Phi Dương tiếp nhận, phát hiện chất liệu lệnh bài phi phàm, phát ra khí tức nhàn nhạt làm cho tâm thần yên tĩnh.
Lão giả nói.
– Đi thẳng dọc theo con đường này đến cuối đường chính là Thiên kiêu chủ điện, đi đưa tin đi.
– A.
Vân Phi Dương tiến vào Thiên Kiêu Điện mới biết được địa phương này hùng vĩ cỡ nào.
Đi trên đường rãi đá xanh, mỗi khi bước một bước đều có một cỗ khí tức đặc thù phát ra.
– Nội tình mười phần a.
Vân Phi Dương thầm nói.
Trên đường, có không ít võ giả, bọn họ nhao nhao ngừng chân hứng thú đánh giá Vân Phi Dương.
– Hắn là Vân Phi Dương?
– Khí tức cũng không có gì đặc biệt.
Thanh âm nói nhỏ truyền đến trong tai, Vân Phi Dương nghe được, những người này coi thường mình, thầm nghĩ không có cách nào dáng dấp đẹp trai để người đố kỵ.
Đạp.
Nhưng vào lúc này, một người trẻ tuổi dáng người khôi ngô cản phía trước, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt mỉm cười.
– Là Kim Á Nam!
– Tên này muốn hạ chiến thư!
Đột nhiên có người cản đường, Vân Phi Dương không có để trong lòng, mà lựa chọn lách qua, nhưng tên kia lại ngăn trước mặt, cái này khiến hắn cau mày nói.
– Có ý tứ gì?
Kim Á Nam hai tay ôm ngực, cười nhạt nói.
– Không có ý nghĩa, muốn cùng ngươi luận bàn một chút.
– Không rảnh.
Vân Phi Dương mặc kệ hắn, lần nữa lách qua, nhưng Kim Á Nam lại cản trước người, cười nói.
– Không có can đảm ?
Ai nha, ta đi.
Không xong đúng không?
Vân Phi Dương âm mặt.
– Mau mau cút.
– Mẹ, tên này lợi hại, dám nói Địa Tinh Bảng Kim Á Nam lăn đi!
Mọi người hoảng hốt không thôi.
Nơi xa trên ngọn núi, Mã Thượng Tái cười.
– Mới vừa gia nhập Thiên Kiêu Điện đã gây phiền toái.
– Tính khí Kim Á Nam không tốt, trận chiến này khẳng định tránh không khỏi.
Sa Bảo Long lên tiếng.
Lý Tề Phi âm thầm lắc đầu.
– Ngươi nói ta lăn?
Kim Á Nam kinh ngạc.
– Nói nhảm.
Vân Phi Dương nói.
– Ngươi không lăn đi, làm sao ta vượt qua.
– Tốt, tốt!
Kim Á Nam dựng thẳng lên một ngón tay cái, nói.
– Tiểu tử, ngươi có gan!
Xoát!
Hắn lui lại một bước, bày ra tư thế chiến đấu, nói.
– Ta Kim Á Nam, ngày hôm nay hướng ngươi khởi xướng chiến
Nói còn chưa dứt lời, một bàn chân bay thẳng tới, cũng chuẩn xác không sai đá vào trên mặt hắn.
Rất chính xác, rất mạnh.
Nghe bành một tiếng, Kim Á Nam miệng méo mắt lác bạo bay ra ngoài, rơi vào trong hồ phương xa.
Dát.
Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Từ lúc Vân Phi Dương ra chân đến lúc đạp bay Kim Á Nam, toàn bộ quá trình chỉ trong chớp mắt, đám thiên kiêu phụ cận căn bản không thấy rõ ràng.
Mã Thượng Tái cùng Sa Bảo Long cũng ngây người, hiển nhiên không nghĩ tới tên kia có thể tung một chân đá bay ngũ phẩm Bán Tiên Kim Á Nam!
Xoát!
Vân Phi Dương chậm rãi thu chân, thản nhiên nói.
– Chút thực lực ấy, đừng đi ra mất mặt xấu hổ.
Rất ngông cuồng, rất phách lối.
Mọi người co giật.
Một Địa Tinh Bảng thiên kiêu lại bị hình dung chút thực lực ấy, người này thật vênh váo!