Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1293
Chương: Thao Thiết Mở Miệng!
Từ khi vực ngoại chiến trường kết thức, Vân Phi Dương rất ít động tới Ngũ Linh Thần Kiếm, xác thực mà nói, rất ít khi kích phát đến trạng thái mạnh nhất.
Bây giờ đối mặt một tứ phẩm Bán Tiên, đây là lần đầu hắn rót thuộc tính Tiên Thiên Ngũ Linh trong thân thể vào thanh kiếm hình thành lực bạo phát mạnh nhất.
Sau một kiếm, trường thương Thiên giai trung phẩm của Hoa Kỳ trực tiếp bị chém vỡ, vô cùng bá đạo.
Theo sau đó, Vân Phi Dương lại chém ra một kiếm, uy lực cũng rất to lớn, hiển nhiên, muốn chém giết tên Bán Tiên này tại chỗ!
Hoa Kỳ ý thức được đối thủ và binh khí của hắn khủng bố, lúc hô không tốt nhưng đã không có năng lực né tránh.
Thời khắc mấu chốt, Hác Liên Lưu vốn chỉ làm quần chúng cũng ý thức được tia không ổn, quả quyết xuất kích.
“Hô —— “
Cuồng bạo Tinh khí bay tới, trực tiếp phá mất kiếm khí Vân Phi Dương, như thế mới cứu được mệnh Hoa Kỳ.
– Tam đệ, tránh ra!
Hác Liên Lưu hét lớn một tiếng, trong tay hiện ra song kiếm bỗng nhiên chém ra hai đạo kiếm khí tràn ngập bầu trời.
Không hổ là ngũ phẩm Bán Tiên, lực lượng tuyệt không phải Hoa Kỳ có thể so sánh.
Nhưng Vân Phi Dương lại cười nhạt một tiếng, bỗng nhiên huy động Ngũ Linh Thần Kiếm đón lấy hai đạo kiếm khí như bài sơn đảo hải đang đánh tới.
Bành! Bành!
Hai tiếng nổ mạnh truyền khắp bầu trời.
“Xoát!”
Hác Liên Lưu lùi lại sau mấy bước, hổ khẩu cầm kiếm run lên, vẻ mặt nghiêm túc nói.
– Nguyên lai ngươi là ngũ phẩm Bán Tiên, khó trách tứ đệ, ngũ đệ chết trong tay ngươi.
– Ngũ phẩm Bán Tiên?
Hoa Kỳ vừa thoát chết lộ ra sắc mặt kinh hãi âm thầm may mắn, may mắn có nhị ca xuất thủ, nếu không mình vừa rồi sợ rằng đã chết trong tay hắn.
– Tam đệ.
Hác Liên Lưu lạnh lùng nói.
– Người này giao cho ta, ngươi đi thu thập đám tiểu lâu la kia.
– Được.
Hoa Kỳ gật đầu, ánh mắt khóa chặt trên thân bọn người La Mục, quanh thân hiện ra sát khí ngập trời.
– Ngọa tào, không ổn.
Vân Lịch lạnh run, mà La Mục nói.
– Móa, một Bán Tiên bị thương, sợ cái cọng lông!
– Nói thì nói như thế, dù sao người ta cũng là Bán Tiên, chúng ta có thể làm được?
Lực lượng Vân Lịch có chút không đủ.
“Xoát!”
“Xoát!”
Nhưng vào lúc này, hư không lấp lóe, Lâm Dật Phong, bọn người Nạp Lan Mộc Tuyết lần lượt xuất hiện. Vân Phi Dương cười nói.
– Tên tứ phẩm Bán Tiên này giao cho các ngươi.
Lâm Dật Phong vừa mới đi ra kém chút ngã quỵ, giao tứ phẩm Bán Tiên cho chúng ta, muốn để cho chúng ta chịu chết à!
Bất quá khi hắn thấy rõ trước ngực tên Bán Tiên kia có kiếm ngân bắt mắt, máu tươi chảy ròng, nhất thời buông lỏng một hơi.
Nếu như Bán Tiên kiện toàn, Lâm Dật Phong khẳng định không ôm hi vọng chiến thắng, nhưng bây giờ bị thương thì còn có thể tiếp nhận.
Huống hồ.
Thần hồn giác tỉnh giả Ở hiện trường không tính cả mình có khoảng bảy tên, nếu như còn không giải quyết được một Bán Tiên bị thương, về sau còn lăn lộn thế nào!
– Tới đi!
Lâm Dật Phong rơi xuống, không gian thuộc tính dập dờn bên tay trái, tay phải ngưng tụ băng hệ thần thông.
“Ông!”
Nạp Lan Mộc Tuyết vung tay lên ngọc, từng đạo kiếm quang ngưng tụ quanh thân hình thành kiếm ý cường thế.
“Xoát!”
“Xoát!”
La Mục, Vân Lịch, Trầm Thanh mỗi người đều thi triển thần thông của minhg, kim sắc Cự Viên, cường ngạnh thuẫn bàn, tinh thuần Dương khí hiện ra từng cái.
Phá Đa La, Mộ Dung Chiến, Hà Kỳ mấy người cũng triệu hoán thần thông trong cơ thể mình, Long Chấn Vũ, Mạc Văn Hiên và Độc Cô Cần cũng bạo phát trạng thái mạnh nhất.
Mười một người, chín người mang thần hồn đối kháng một tên tứ phẩm Bán Tiên bị thương, có thể nói đây là khảo nghiệm đầu tiên của Vân Phi Dương cho bọn hắn.
– Một đám rác rưởi, chết đi!
Hoa Kỳ phẫn nộ gào thét chợt nắm tay trực tiếp đánh tới mọi người, tuy bị thương, thực lực có chỗ hạ thấp nhưng vẫn khiến không gian vỡ vụn.
– 32 tầng không gian!
Làm người cầm đầu đối chiến lần này, Lâm Dật Phong việc nhân đức không nhường ai xuất thủ trước, từng mặt kết giới cấp tốc hình thành.
Bành! Bành!
Hoa Kỳ oanh một quyền xuống, 32 tầng không gian rất nhanh vỡ nát, sắc mặt Lâm Dật Phong khó coi nhưng vẫn có thể chống đỡ.
Nếu như tiếp tục chống đỡ, khẳng định chịu không nổi.
– Ta tới!
La Mục phóng ra một bước, Thượng Không Cự Viên nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay mở ra đón lấy đại quyền đang đánh nát không gian.
“Oanh!”
Cự Viên tiếp được cự quyền, thành công ổn định xu thế đang chìm xuống, thừa cơ hội này, bọn người Long Chấn Vũ nhao nhao đập tới.
Lực lượng cá nhân bọn họ không cách nào thương tổn đến Bán Tiên nhưng nếu như đồng loạt ra tay, dù chỉ có thể như đâm một châm nhưng vẫn châm đau đối phương.
Bên đây mở đầu giao chiến, Vân Phi Dương một phương khác cũng không nhàn rỗi, ánh mắt khóa chặt trên thân Hác Liên Lưu, Ngũ Linh Thần Kiếm phát ra khí tức lộng lẫy.
Hác Liên Lưu nóng lòng giải quyết mục tiêu, lúc này cầm song kiếm chém ra hai đạo Thất Luyện Kiếm Khí hướng đến Vân Phi Dương.
“Oanh!”
“Oanh!”
Kiếm khí nổ tung, rung động thiên địa.
Mà Vân Phi Dương bay ra từ trong ánh sáng nổ tung, người và kiếm hợp lại làm một, nổ bắn ra.
– Diệt Thiên kiếm!
Hác Liên Lưu giận quát một tiếng, huy động song kiếm, từng đạo kiếm khí cuồng bạo cuốn tới.
Tên này rất ác.
Thi triển kiếm chiêu đều có phạm vi oanh tạc lớn, mục đích không chỉ có muốn đánh Vân Phi Dương, mà còn muốn gia tăng áp chế đến Linh tộc đại quân phía dưới.
– Mẹ kiếp!
Vân Phi Dương chửi một câu, lúc này dừng thân bạo phát Thần lực, Thần lực kết giới mắt trần có thể thấy trong nháy mắt hình thành giữa không trung.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Từng đạo cuồng bạo kiếm khí đánh vào kết giới sinh ra lực trùng kích cự đại, nhưng Vân Phi Dương có chiến giáp khoác quanh thân lại không có việc gì.
– Tiểu tử, ta nhìn ngươi có thể cản tới khi nào!
Hác Liên Lưu phẫn nộ quát.
– Diệt Thiên kiếm!
“Vù vù!”
Kiếm khí cuồng bạo hơn cuốn tới.
Lửa giận Vân Phi Dương ngút trời.
Tên này quá khốn kiếp, muốn oanh sát đại quân của mình để mình không thể buông tay đánh một lần, không thể không phòng ngự, mà đối mặt kiếm chiêu cường thế như vậy, ngạnh kháng một hai lần không có vấn đề, nhưng số lần nhiều, khẳng định không ổn!
Oanh! Oanh!
Sau khi đón lấy kiếm khí oanh tạc vòng thứ hai, khí huyết trong thân thể Vân Phi Dương hơi sôi trào.
Lại nói một bên khác.
Lâm Dật Phong và bọn người La Mục ra hết át chủ bài chém giết cùng Hoa Kỳ, ngay từ đầu, vẫn còn bị động, nhưng dần dần ăn ý tăng lên thì nhẹ nhõm không ít.”Hô!”
Cát vàng đầy trời ngưng tụ hóa thành một tôn cự sa nhân được Hà Kỳ thao túng đánh tới Hoa Kỳ.
Trong quá trình này, kiếm Độc Cô Cần cũng đã tụ lực đến cực hạn, trường kiếm ra khỏi vỏ, sau đó cấp tốc thu vào, một đạo kiếm khí lạnh lùng ầm vang mà ra.
“Oanh!”
“Oanh!”
Sa nhân và kiếm khí bị oanh vỡ nát, Hà Kỳ và Độc Cô Cần lui nhanh không thôi, huyết dịch lăn lộn, sắc mặt có vẻ tái nhợt.
– Ai nha, bọn họ giống như bị thương rồi.
Thần Thần ngồi xổm trên tàng cây, hô.
– Ngươi nhanh đi hỗ trợ đi.
– Một đám cặn bã.
Thao Thiết nằm dưới tàng cây nuốt một viên linh thạch vào trong miệng, lười biếng đứng lên, quát to.
– Đều cút đi, bản Vương muốn nuốt hắn!
Khi nói chuyện, bỗng nhiên hé miệng.
“Hô!”
Miệng mở rộng vô hạn trong nháy mắt lên đến trăm trượng đè tới Hoa Kỳ, bọn người Lâm Dật Phong còn đang ở trong phạm vi thôn phệ xém chút chửi ầm lên!
“Xoát!”
“Xoát!”
Còn tốt, đámngười phản ứng thần tốc, trong thời gian nhanh nhất xông ra khỏi phương vị cự khẩu bao phủ, vừa rời đi đã nghe ba một tiếng, miệng rộng khép lại.
Khóe miệng mọi người co giật.
Cũng may chạy nhanh, không phải vậy chắc đã bị nuốt, mặc dù sẽ bị phun ra nhưng ngẫm lại mùi vị nước bọt buồn nôn kia thì có xúc động muốn ói.