Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1240
Chương: Sư Huynh? Sư Thúc?
Chân Đức Suất bại.
Đan dược còn chưa luyện thành, bại rất triệt để.
Hắn tâm cao khí ngạo, khẳng định không thể tiếp nhận kết cục này, cho nên phun ra một ngụm máu ngất xỉu.
Diêm Tam Tỉnh cùng chư vị trưởng lão còn chấn kinh nhìn về phía Vân Phi Dương.
– Lại là mãn đan, hoàn mỹ phẩm chất!
– Tiểu tử này thật đáng sợ!
Nhìn mười viên hoàn mỹ đan dược, mắt mọi người trợn tròn.
Thu Y Thủy mỉm cười.
Không nghĩ tới, tên này chỉ dựa vào Tiên Thiên Chân Hỏa đã có thể trong thời gian cực ngắn luyện chế ra nhất phẩm Chân Đan.
Yêu nghiệt, hoàn toàn xứng đáng với hai chứ đó.
Tửu Bán Tiên nhếch miệng cười nói.
– Đồ nhi ngoan, biểu hiện của ngươi không tệ.
Người dự thi trên đài, người quan chiến dưới đài cũng hiện vẻ mặt hâm mộ và kính nể!
Vẻn vẹn hơn một ngày, Vân Phi Dương đã luyện chế thành Hoán Linh Chân Đan, không chỉ để Chân Đức Suất phách lối thổ huyết hôn mê, mà còn đoạt luôn danh hiệu đệ nhất.
Những người dự thi biết mình tuyệt không có năng lực siêu việt hắn, chỉ có thể điều chỉnh tâm tính, bắt đầu luyện đan, tranh thủ chen vào mười vị trí đầu.
Trải qua mấy ngày chiến đấu, chín đan đạo thiên tài khác thuận lợi luyện chế ra đan dược, đan đấu kết thúc.
Người tiến vào trước 10 tự nhiên có Phượng Minh, sau khi đan đấu kết thúc, hắn vội vàng theo sát đi tới, cười nói.
– Chúc mừng Vân huynh đoạt đệ nhất!
– Cùng vui, cùng vui.
Vân Phi Dương cười nói.
Phượng Minh gãi gãi đầu, nói.
– Về sau chúng ta đều sẽ cùng nhau tu luyện đan đạo trong Thượng Càn Đan Cung, đến lúc đó, còn mời Vân huynh quan tâm nhiều hơn.
Vân Phi Dương cười không nói.
Thượng Càn Đan Cung, đại điện.
10 đan đạo thiên tài trong đan đấu được Trưởng lão chỉ dẫn đi tới, xác thực là mười một người, Chân Đức Suất hôn mê cũng bị người khiên tới.
Tuy người này bại, nhưng thực lực rõ như ban ngày, cho nên Thượng Càn Đan Cung muốn thu.
Diêm Tam Tỉnh cùng tất cả Trưởng lão ngồi bên trên, ăn nói có ý tứ, bầu không khí rất nghiêm nghị.
Vân Phi Dương nói thầm.
– Những cao tầng nhất lưu tông môn trước mặt vẫn rất có phong phạm.
Hắn là người từng trải qua chiến trận, nhìn như không thấy đối với khí tức bọn người Diêm Tam Tỉnh phát ra.
Phượng Minh và Tiếu Ngạn chín người khác lại có chút run sợ trong lòng, đứng mà đầu không dám ngẩng lên.
Diêm Tam Tỉnh thấy mặt Vân Phi Dương không đổi sắc, âm thầm khen.
– Tâm cảnh người này rất mạnh.
“Khụ khụ.”
Hắn hắng giọng, nói.
– Các ngươi thông qua đan đấu, có nguyện ý lưu tại Thượng Càn Đan Cung ta tu luyện đan đạo hay không?
– Nguyện ý!
Mọi người đồng thanh đáp.
Đi vào Thượng Càn thành tham gia đan đấu chính vì tiến vào tông môn càng cường đại để đề thăng tay nghê, người nào không nguyện ý?
Mười người, chín nguyện ý.
Duy chỉ có Vân Phi Dương không, Diêm Tam Tỉnh hỏi.
– Vân Phi Dương, ngươi thì sao?
“Ta có một cái yêu cầu.”Vân Phi Dương nói.
” “
Khóe miệng mọi người co giật.
Đại ca, ngươi rất ngưu, nhưng Thượng Càn Đan Cung là nhất lưu tông môn, cao thủ như mây, thu ngươi cũng không tệ, còn nói yêu cầu?
Diêm Tam Tỉnh hỏi.
– Yêu cầu gì?
Vân Phi Dương nói.
– Ta sẽ không thoát ly khỏi tông môn ta mà nhập vào Thượng Càn Đan Cung.
Diêm Tam Tỉnh cười nói.
– Ta cung tuyển nhận đan đạo thiên tài, chỉ bồi dưỡng, không cưỡng chế thoát ly tông môn vốn có.
Vân Phi Dương cũng nghe Thu Y Thủy nói, nhưng hỏi vậy để chứng thực một chút, mà khi được câu trả lời chắc chắn, hắn nói tiếp.
– Còn có một yêu cầu!
” “
Mọi người sụp đổ.
Diêm Tam Tỉnh vẫn như cũ cười hỏi.
– Yêu cầu gì?
Vân Phi Dương cười nói.
– Ta có một nữ quyến, hi vọng Thượng Càn Đan Cung cũng có thể thu nạp.
– Có thể.
Diêm Tam Tỉnh nói.
Bọn người Phượng Minh âm thầm lắc đầu.
Bọn họ đã nhìn ra, biểu hiện Vân Phi Dương lúc trước đã được Cung chủ tán thành, nếu không, không sẽ như thế dễ nói chuyện.
Quả nhiên.
Đan đạo thiên tư trâu, đãi ngộ cũng không giống nhau.
Hai yêu cầu đều thỏa mãn, Vân Phi Dương rất hài lòng, chắp tay nói.
– Vân Phi Dương ta nguyện ý lưu lại Thượng Càn Đan Cung tu luyện đan đạo.
Xoát! Xoát! Xoát!
Vừa dứt lời, tất cả trưởng lão đứng ở phía trước nhao nhao đứng lên, cử động kia khiến cho Vân Phi Dương khẽ giật mình, bản năng cảnh giác.
– Tình huống như thế nào?
Mấy người Phượng Minh cũng hoảng hốt.
Diêm Tam Tỉnh cũng đứng lên, hắn hướng về Vân Phi Dương chắp tay, cười nói.
– Tham kiến Vân sư huynh.
– Tham kiến Vân sư huynh.
Tất cả trưởng lão cũng cung kính chào.
Các đệ tử đứng trong đại điện thì đồng thanh nói.
– Tham kiến Vân sư thúc!
Bọn người Phượng Minh bên cạnh trợn mắt, tiếp theo cùng nhau nhìn về phía Vân Phi Dương, ánh mắt lấp lóe vẻ chấn kinh.
Vân Phi Dương cũng ngây người.
Vân sư huynh? Vân sư thúc?
Bọn họ đang hát tuồng gì vậy!
“Ha ha ha!”
Đột nhiên, trong đại điện truyền đến tiếng cười, một lão giả dơ bẩn từ bên ngoài đi vào.
– Là lão!
Vân Phi Dương liếc một chút đã nhận ra người này chính là Tửu Bán Tiên lúc trước xảo trá mình bái sư, giả mạo thập nhị phẩm Đan Đế!
– Tham kiến thái trưởng lão.
Diêm Tam Tỉnh cùng tất cả trưởng lão cung kính chào.
Thái trưởng lão?
Vân Phi Dương vô cùng ngạc nhiên.
Bọn người Phượng Minh xôn xao đại biến, bọn họ biết, Thượng Càn Đan Cung có một Thái trưởng lão, không chỉ có nắm giữ thực lực đan đạo thập nhị phẩm Đan Vương, mà còn là một cường giả Bán Tiên.
Nghe nói do có người này, nên cho dù Siêu nhất lưu tông môn cũng không dám đắc tội. Đây chính là truyền kỳ, không nghĩ tới vào hôm nay tận mắt nhìn thấy, quả thật có phúc ba đời!
Tửu Bán Tiên đứng trước mặt Vân Phi Dương, nhếch miệng cười nói.
– Đồ nhi, hiện tại đã hiểu vì sao bọn họ gọi ngươi sư huynh chưa?
Đồ…đồ nhi?
Phượng Minh kém chút không đứng vững mà lảo đảo ngã xuống đất.
Trời ạ! Nguyên lai tên này là đồ nhi Thái trưởng lão Thượng Càn Đan Cung, khó trách Nhất Cung Chi Chủ cũng phải xưng một tiếng sư huynh, chúng đệ tử xưng sư thúc a!
Tửu Bán Tiên năm đó là đệ tử Thượng Càn Đan Cung, sau này mặc dù không có nhận đảm nhiệm chức Cung Chủ, nhưng cũng là Đại trưởng lão, sau đó tu vi tăng mạnh thành thái trưởng lão.
Theo bối phận để tính, hắn cao hơn Diêm Tam Tỉnh một bối, hơn chúng đệ tử hai bối.
Vân Phi Dương là đồ đệ Tửu Bán Tiên, cho nên tự nhiên vô cùng thế hệ với Cung Chủ, là sư thúc chúng đệ tử.
– Không đúng, Cung chủ các các Trưởng lão phải xưng ta sư đệ, mà không phải sư huynh mới đúng chứ.
Vân Phi Dương không hiểu.
Trong nhận thức của hắn, sư huynh sư đệ bình thường quyết định bởi tuần tự nhập môn, mình mặc dù là đệ tử Trưởng lão, nhưng vừa mới bái sư chưa đến một tháng.
Tửu Bán Tiên nói.
– Đồ nhi, ta là Đại trưởng lão tiền nhiệm của Thượng Càn Đan Cung, đám Tam Tỉnh đều là đệ tử của các Trưởng lão khác.
– Dựa theo Đan Cung quy định, đệ tử Đại trưởng lão sẽ lớn nhất cùng thế hệ, không quan hệ tuần tự nhập môn.
– Thì ra là thế.
Vân Phi Dương hiểu rõ, nhưng âm thầm lắc đầu.
Tới nơi này tu luyện đan đạo, lại trở thành sư huynh của cung chủ và tất cả Trưởng lão, thân phận này quả thực có chút lớn.
– Không đúng!”
Đột nhiên, Vân Phi Dương nói.
– Ta là đệ tử Linh Đan tông, không phải đệ tử Thượng Càn Đan Cung nghe!
Hắn rốt cục nghĩ tới chỗ này, nhưng chuẩn bị hỏi thăm thì Tửu Bán Tiên đã biến mất.
Nhìn mình đang ở chỗ được an bài, khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
– Lại bị lão nhân kia hố?
– Vân huynh Vân sư thúc!
Nhưng vào lúc này, Phượng Minh từ bên ngoài đi tới, nói.
– Chúc mừng, chúc mừng!
Các đan đạo thiên tài khác mới vừa gia nhập Thượng Càn Đan Cung cũng chạy đến chúc mừng, hiển nhiên, phải thật tốt nịnh bợ tên sư thúc này.