Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1234
Chương: Khiêu Khích
Ngươi chính là Huyền Cửu Trọng?
Mấy chữ cực kỳ vang dội truyền khắp Thượng Càn Đan Cung khiến cho mọi người giật mình.
Tên này dám gọi thẳng đại danh Huyền công tử? Mà còn bắt chéo hai chân.
Quá phách lối!
Trong tâm lý thế hệ trẻ Dược Giới, Huyền Cửu Trọng là đan đạo thiên tài, là cao không thể chạm, chỉ có thể nhìn lên, không thể khinh nhờn.
Khả năng cũng biết điểm này, cho nên Vân Phi Dương mỉm cười, có ý tứ mỉa mai.
Một gia hỏa xảo trá, trộm cắp hỏa diễm người khác, có tư cách gì được người sùng bái tôn kính.
Diêm Tam Tỉnh hơi hơi ngạc nhiên, nghĩ thầm, kẻ này can đảm lắm, dám nói chuyện như vậy cùng thủ tịch đại đệ tử Thần Đan Minh.
Ừng ực.
Tửu Bán Tiên hớp một ngụm tửu, nhếch miệng cười.
– Có trò vui nhìn.
– Tên này…
Thu Y Thủy cúi đầu, nhưng trong lòng thì bất đắc dĩ.
– Quá làm loạn.
Nàng không phủ nhận, Vân Phi Dương rất mạnh, nhưng bây giờ, hắn trêu chọc Huyền Cửu Trọng, vô cùng không sáng suốt.
– Tên Huyền công tử, há ngươi có thể tùy tiện hô!
Giữa không trung một Thiên Tôn quát lạnh.
Vân Phi Dương vẫn ngồi trên đan đài, trên mặt mỉm cười càng đậm, cười khiến người ta rất không thoải mái.
Đáng giận!
Thiên tôn phẫn nộ, muốn xuất thủ giáo huấn tiểu bối không biết trời cao đất rộng này.
Huyền Cửu Trọng nâng tay lên, ra hiệu hắn không nên vọng động, tiếp theo cười nói.
– Không sai, ta chính là Huyền Cửu Trọng, các hạ là?
Vân Phi Dương lắc lắc đầu nói.
– Ngươi không có tư cách biết tên của ta.
Lời vừa nói ra, toàn trường ngây người.
Thiên tài Đan Vũ mạnh nhất Dược Giới vậy mà không có tư cách biết tên hắn, phách lối cuồng vọng bực nào!
– Mẹ, tên này chảnh!
– Không phải có Tiên Thiên Chân Hỏa à, so với Hỗn Độn Hỏa thì chả là cái cóc khô gì cả!
Rất nhiều người hâm mộ nhịn không được nhìn Vân Phi Dương hằm hằm.
Huyền Cửu Trọng chau mày.
Mấy Thiên Tôn bên cạnh lại khó có thể chịu đựng, từng cái giận dữ nhìn hằm hằm Vân Phi Dương.
– Làm sao?Vân Phi Dương nói.
– Muốn đánh ta?
Rất nhiều đan giả, triệt để im lặng.
Bọn họ chưa thấy qua, trước mặt mấy cường giả Thiên Tôn, còn có thể lớn lối như thế.
Không.
Đây không phải phách lối, đây là tìm đường chết!
Vậy đúng, nếu Vân Phi Dương không tìm đường chết cũng không phải là Chiến Thần Thần Giới, cũng không phải là Tông Chủ Cuồng Tông.
Vân Phi Dương vẫy tay, nói.
– Muốn đánh ta, cứ tới đây.
Khóe miệng Diêm Tam Tỉnh co giật.
Nghĩ thầm đầu óc tiểu tử này có phải có vấn đề.
Tửu Bán Tiên nhìn bộ dáng Vân Phi Dương hung hăng càn quấy, nụ cười trên mặt càng đậm.
Vân Phi Dương khiêu khích như vậy, mấy Thiên Tôn giữa không trung chỉ cần có tính khí, khẳng định khó có thể chịu đựng.
– Công tử, ta đi giáo huấn tiểu tử cuồng vọng này một chút.
Một Thiên Tôn sơ kỳ phẫn nộ nói.
Nhưng mà, Huyền Cửu Trọng lại khoát khoát tay, nói.
– Còn có chuyện quan trọng tại thân, không được chậm trễ thời gian.
Hắn nhìn về phía Vân Phi Dương, cười nói.
– Bằng hữu, còn nhiều thời gian, có lẽ, chúng ta còn có thể lại gặp nhau.
– Diêm cung chủ.
Huyền Cửu Trọng chắp tay Diêm Tam Tỉnh nói.
– Vãn bối xin cáo từ trước.
Xoát!
Vừa dứt lời, người bay đi, năm Thiên Tôn hận hận trừng Vân Phi Dương một cái, tiếp theo đuổi theo.
– Huyền công tử quả nhiên rộng lượng!
– Nếu như đổi thành ta, khẳng định tháo tiểu tử này thành tám khối.
Bọn người Huyền Cửu Trọng đi, đan giả ở hiện trường xì xào bàn tán, bội phục Huyền Cửu Trọng vạn phần.
Đương nhiên, vẫn dùng ánh mắt đần độn trừng Vân Phi Dương.
– Tiểu tử, ngươi xem như may mắn, Huyền công tử trạch tâm nhân hậu, đổi lại người khác, hiện tại đã chết không có chỗ chôn.
Không nhìn mọi người đối xử lạnh nhạt, Vân Phi Dương nâng cằm, nói thầm.
– Ta khiêu khích như vậy, vẫn có thể nhịn, người này không đơn giản.
Lấy thực lực Vân Phi Dương bây giờ, không sợ bất kỳ Thiên Tôn gì, cho dù năm người cùng lên cho nên mới dám khiêu khích Huyền Cửu Trọng.
Mục đích là đang thử thăm dò.
Nhưng Huyền Cửu Trọng này vẫn thờ khi đối mặt khiêu khích ơ, lại làm cho Vân Phi Dương bất ngờ.
Một thiên tài mạnh nhất Dược Giới.
Trước mắt bao người bị khiêu khích mỉa mai, còn có thể bảo trì bình tĩnh, còn có thể mỉm cười, hoặc đần độn, hoặc tâm cơ rất sâu.
Huyền Cửu Trọng hiển nhiên không phải đần độn.
Cho nên nói cách khác, tâm cơ hắn rất sâu, giỏi về ẩn nhẫn, người như thế mới đáng sợ nhất.
Vân Phi Dương nói.
– Khi dễ dạng thiên tài này có vui thú, mới thú vị.
– Công tử, vì cái gì không cho ta ra tay giết tiểu tử kia.
Thượng Càn Đan Cung ngoài ngàn dặm một thủ hạ Thiên Tôn khó chịu nói.
Nếu như không phải Huyền Cửu Trọng ngăn cản, lúc ấy hắn đã sớm lao xuống, mạt sát tiểu tử đáng giận kia.
– Giết hắn dễ như trở bàn tay.
Huyền Cửu Trọng nói.
– Nhưng không thể động thủ tại Thượng Càn Đan Cung, nếu không sẽ kinh động Tửu Bán Tiên.
Nói đến Tửu Bán Tiên, sắc mặt mấy Thiên Tôn đột biến, rốt cuộc minh bạch vì sao công tử nhường nhịn.
– Hừ.
Có người khó chịu nói.
– Thượng Càn Đan Cung nếu không có Tửu Bán Tiên, Thần Đan Minh ta tuỳ tiện chà đạp.
Huyền Cửu Trọng thản nhiên nói.
– Tiểu tử kia đã được an trí tại phía trước nhất, chắc hẳn có phần được Thượng Càn Đan Cung coi trọng, dựa theo quy định tông môn này, đan giả mới nhập môn, sau ba tháng sẽ tiến vào Đan Đế Cốc.
Một Thiên Tôn nói.
– Ý công tử là giết tiểu tử kia tại Đan Đế Cốc?
Huyền Cửu Trọng nói.
– Nhục ta, há có thể sống.
– Hiểu rõ.
Một Thiên Tôn chủ động xin giết giặc nói.
– Ta hiện tại đi Đan Đế Cốc, chờ tiểu tử kia xuất hiện.
Huyền Cửu Trọng thản nhiên nói.
– Không được bại lộ thân phận.
– Hiểu rõ.
Thiên tôn thi triển thân pháp hướng về Đan Đế Cốc.
Huyền Cửu Trọng hơi hơi suy nghĩ, nói.
– Tiễn Phong, ngươi cũng đi đi.
Thiên Tôn tên Tiễn Phong khẽ giật mình.
– Công tử, đối phó một tiểu gia hỏa miệng còn hôi sữa, Lý Thượng đã đủ?
Huyền Cửu Trọng lắc đầu.
– Ta luôn cảm giác, tiểu tử kia không đơn giản, hai người các ngươi cùng đi ta mới yên tâm.
– Tuân mệnh.
Tiễn Phong đuổi theo.
Ba Thiên Tôn khác lắc đầu, công tử cẩn thận phái ra hai Thiên Tôn thật cho tiểu tử kia mặt mũi.
Huyền Cửu Trọng nói.
– Chúng ta đi thôi.
Thượng Càn Đan Cung.
Sau khi trưởng lão tuyên bố, đan đấu chính thức bắt đầu.
Người dự thi nhìn về phía Vân Phi Dương, trong ánh mắt không hâm mộ, ngược lại nhiều mấy phần cừu thị.
Trong đại điện, mấy trưởng lão cũng bất mãn Vân Phi Dương vừa rồi phách lối, giờ phút này đang nghị luận.
– Cung chủ, tiểu tử này thật ngông cuồng, nếu như vào Thượng Càn Đan Cung ta, sợ cũng khó có thể an phận.
Tuy Huyền Cửu Trọng rất có phong độ rời đi, có lẽ đã nhớ kỹ hắn, nếu như biết được kẻ này vào Tông ta, không chừng sẽ có phiền phức.
Mấy trưởng lão lo lắng, Diêm Tam Tỉnh cũng xoắn xuýt, chau mày suy tư.
Hô!
Đột nhiên, một cỗ sóng lửa nóng rực từ ngoại giới vọt tới, cường độ, khiến cho đám người trong điện khẽ giật mình.
Xoát xoát!
Bọn họ nhìn lại, chỉ thấy Vân Phi Dương thủ tại đan đài, đã gọi hỏa diễm ra.
– Cái này…
Tất cả trưởng lão cả kinh hô.
– Địa hỏa!