Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1222
Chương: Giết Tới Đại Nguyên Đan Tông
Nếu như Vạn Thế Nhân không nghĩ báo thù, không giở trò xấu trong tối, Vân Phi Dương khẳng định không để ý.
Dù sao, tôm nhỏ không có tư cách để hắn ghi trong lòng.
Nhưng hết lần này tới lần khác Vạn Thế Nhân muốn tìm chết, hết lần này tới lần khác giở trò để Vân Phi Dương rất tức giận.
Cho nên một chưởng vỗ xuống, không chỉ diệt Vạn Thế Nhân cũng làm cho Vạn Đan Tông triệt để xong đời.
Hỗn Đan Tông cùng Thuần Đan Tông thấy Vạn Đan Tông bị hủy diệt trong khoảnh khắc đều kinh hồn bạt vía.
Tên này muốn diệt tông môn mình chẳng phải cũng trong nháy mắt!
Phí Bàng Tranh ngốc trệ, không nghĩ tới, Vạn Đan Tông thường xuyên áp chế tông môn của mình vậy mà đã diệt vong.
Đệ tử Linh Đan Tông thì phấn khởi không thôi, ánh mắt sùng bái nhìn về phía Vân Phi Dương!
– Đại sư huynh quá mạnh!
Xoát!
Vân Phi Dương rơi vào trước mặt võ giả Đại Nguyên Đan Tông bị áp chế trên mặt đất, lãnh đạm nói.
– Các ngươi đã không có thành ý, vậy ta chỉ có thể tự mình đi một chuyến.
Vừa dứt lời, người đã biến mất.
Phí Bàng Tranh cùng mấy trưởng lão nhất thời đoán, hắn nói đi một chuyến, khẳng định là muốn đi Đại Nguyên Đan Tông.
– Tông Chủ, Phi Dương hắn sẽ không đi diệt Đại Nguyên Đan Tông đó chứ?
Một trưởng lão run rẩy nói.
Khóe miệng Phí Bàng Tranh kịch liệt run rẩy.
Mấy Chí Tôn bị áp chế gắt gao, sắc mặt đại biến, thầm nghĩ.
– Xong, xong.
Nếu một Thiên Tôn muốn diệt tông môn mình, vậy khẳng định dễ như trở bàn tay.
Đại Nguyên Đan Tông tọa lạc trên dãy núi nguy nga vạn dặm, dù quy mô hay đệ tử đều không phải tông môn tam lưu có thể so sánh.
Giờ phút này, Tông Chủ Tần Thịnh Thái, mí mắt kích động, tâm thần bất an.
– Kỳ quái, tại sao lại có điềm không may như thế.
Tần Thịnh Thái nỉ non.
– Tông Chủ.
Một trưởng lão ngồi dưới nói.
– Diệt một Linh Đan Tông, không cần phái Đạo trưởng lão đi đâu.
– Đúng.
Một trưởng lão khác nói.
– Khi dễ tông môn tam lưu, nếu tông môn khác biết được, sợ sẽ thành chuyện cười.
– Hừ.
Tần Thịnh Thái lạnh lùng nói.
– Đại Nguyên Đan Tông ta dù sao cũng là nhị lưu tông môn, bị một tiểu tử cuồng ngạo uy hϊế͙p͙, nếu như không mạnh tay một chút, truyền đi sẽ chỉ để người khác chê cười lớn hơn.
Một trưởng lão nói.
– Tông Chủ, theo ta thấy, chờ Đạo trưởng lão bắt tiểu tử kia trở lại, ném vào địa lao, nhốt ba năm mươi năm để mài nhuệ khí.
Tần Thịnh Thái nói.
– Như thế cũng tốt.
Hô!
Đột nhiên, khí tức khủng bố từ ngoài điện gào thét đến khiến cho hắn cùng mấy Trưởng lão sắc mặt đại biến.
– Thiên Tôn!
– Tông Chủ Đại Nguyên Đan Tông.
Đột nhiên, ngoại giới truyền đến quát lạnh.
– Cút ra ngay cho ta.
Trên không Đại Nguyên Đan Tông, Vân Phi Dương lạnh lùng nhìn xuống.
Quanh người hắn tản ra uy áp Chiến Thần tràn ngập tông môn khiến cho đệ tử bên trong như bị đại sơn đè nặng.
Bọn người Đạo Không Minh mới tới Linh Đan Tông cũng phóng thích uy áp như thế này, áp chế bọn người Lý Tề Phi.
Vân Phi Dương lấy đạo của người trả lại cho người, mà bạo phát uy áp còn kinh khủng hơn.
Một khắc này.
Đệ tử Đại Nguyên Đan Tông bị uy áp bao phủ, sắc mặt tái nhợt, thần sắc dữ tợn, tựa như rơi vào vực sâu vạn trượng.
Xoát!
Tần Thịnh Thái từ trong đại điện bay ra, treo giữa không trung, kinh sợ nói.
– Các hạ là ai?
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
– Người các ngươi muốn đánh gãy gân cốt, nhốt vào địa lao đây.
Tần Thịnh Thái ngốc trệ, tiếp theo cả kinh hô.- Ngươi là Vân Phi Dương?
Thời điểm nói lời này, cột sống hắn rét lạnh, lòng bàn tay toát ra mồ hôi. Mà mấy trưởng lão đứng ngoài điện cũng biến sắc.
Xoát!
Đột nhiên, Vân Phi Dương rơi vào ngoài đại điện, đứng trước mặt một Trưởng lão, người này chính là Trưởng lão vừa rồi đề nghị đánh gãy gân cốt hắn, ném vào địa lao.
Bang ——
Kiếm quang xuất hiện, lóe lên một cái rồi biến mất.
– A!
Tên trưởng lão kia bỗng nhiên thống khổ hét thảm, hai tay cùng hai chân đều có kiếm ngân, máu tươi chảy ròng, sau cùng ngã xuống đất.
Hiển nhiên, bị chặt mất tứ chi.
Mấy trưởng lão ở bên cạnh tái nhợt, bọn họ căn bản không nhìn thấy Vân Phi Dương xuất hiện thế nào, xuất thủ làm sao!
Keng!
Kiếm tra vào vỏ, Vân Phi Dương quay đầu nhìn bốn phía, nói.
– Đã không đi bồi tội, vậy Vân Phi Dương ta chỉ có thể đến diệt tông.
Hô!
Dứt lời, vung tay lên, thuộc tính khủng bố tràn ra trong nháy mắt bao phủ Đại Nguyên Đan Tông.
Tần Thịnh Thái vội vàng rơi xuống, run rẩy nói.
– Vân thiếu hiệp, đừng! đừng! Có chuyện gì từ từ nói!
Oanh!
Đột nhiên, kiến trúc chung quanh bị lực lượng kinh khủng áp chế, cùng nhau sụp đổ, hóa thành bột phấn.
Tần Thịnh Thái thấy thế, tâm lý nhỏ máu, dù sao, đây đều là cơ nghiệp Đại Nguyên Đan Tông hắn!
Vân Phi Dương cười nói.
– Đứng trước sức mạnh tuyệt đối nên cần nói chuyện à?
Nói rồi nâng tay lên, lực lượng cường đại hình thành cự quyền hung hăng ép xuống đại điện thành lập mấy ngàn năm.
Oanh! Cuối cùng, Đan Điện đại biểu Đại Nguyên Đan Tông bị một quyền đánh nát.
Nhưng Tần Thịnh Thái cùng mấy trưởng lão lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, bởi vì, bọn họ căn bản không có năng lực ngăn cản.
– Vân Phi Dương!
Một trưởng lão phẫn nộ nói.
– Đừng khinh người quá đáng!
Xoát!
Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt hắn, nói.
– Phái người đi tông môn ta, cho Tông Chủ ta hai lựa chọn, hoặc giao người, hoặc diệt tông, nói xem ai khinh người quá đáng!
Trưởng lão kia không phản bác được.
Nếu như Vân Phi Dương không có thực lực cường hãn, dưới cái nhìn của bọn họ, diệt một tông môn tam lưu là đương nhiên.
Khinh người quá đáng?
Căn bản không nghĩ tới hoặc là nói, dưới cái nhìn của bọn họ, đây là một từ buồn cười.
Hiện tại thế nào?
Linh Đan Tông có Thiên Tôn tọa trấn, đủ để diệt Đại Nguyên Đan Tông, bọn họ mới bắt đầu tán đồng cái từ khinh người quá đáng này.
– Linh Đan Tông ta rất yếu, Đại Nguyên Đan Tông các ngươi rất mạnh.
Vân Phi Dương đi tới, lãnh đạm nói.
– Nhưng không có nghĩa có thể tùy ý bị người uy hϊế͙p͙.
Xoát!
Hắn giơ tay lên, lần nữa ngưng tụ cự quyền, treo trên không Đại Nguyên Đan Tông, thấu phát uy lực hủy thiên diệt địa.
– Vân Phi Dương ta lại cho các ngươi hai lựa chọn, hoặc quỳ xuống, hoặc diệt tông!
Hoặc quỳ xuống, hoặc diệt tông.
Sáu chữ thấu phát một cỗ khí tức không thể ngỗ nghịch khiến cho đám trưởng lão kia cúi đầu gối.
Phù phù.
Quỳ trên mặt đất, ánh mắt hãi nhiên.
Phù phù!
Phù phù!
Mấy trưởng lão khác cũng quỳ trên mặt đất, nội tâm bị hoảng sợ bao phủ.
Trưởng lão Chí Tôn dưới uy áp Vân Phi Dương cũng chỉ có khuất phục, chớ nói chi đệ tử Đại Nguyên Đan Tông.
Phù phù!
Phù phù!
Mấy vạn đệ tử Đại Nguyên Đan Tông, quỳ trên mặt đất, thân thể run rẩy.
Vân Phi Dương quay người, mục quang lãnh lệ nhìn về phía Tần Thịnh Thái giữa không trung, nói.
– Ngươi chọn đi.
Thần sắc Tần Thịnh Thái dữ tợn, nội tâm gian nan giãy dụa, sau cùng rơi trên mặt đất, quỳ xuống.
Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, trên dưới Đại Nguyên Đan Tông, nhất trí lựa chọn, quỳ xuống.