Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1220
Chương: Không Đến Bồi Tội, Liền Diệt Tông
Đại Nguyên Đan Tông phái một trưởng lão Chí Tôn đến đây đòi người dọa Phí Bàng Tranh sợ.
Nhị lưu tông môn là cao sơn không thể vượt qua trước mặt tam lưu Linh Đan Tông.
Hoặc giao người, hoặc diệt tông.
Đơn giản mấy chữ đủ để nhìn ra, không đủ năng lượng thi đâu có nói ra lời cuồng ngạo như thế.
Phí Bàng Tranh rất sợ hãi cũng rất xoắn xuýt.
Hắn thật không bỏ được giao Vân Phi Dương ra, dù sao có kẻ này, Linh Đan Tông sau này sẽ cường thịnh lên.
Nhưng nếu như không giao người, chẳng khác nào đắc tội nhị lưu tông môn, tương đương với diệt môn, điều mà Linh Đan tông không thể chịu đựng.
Sau khi thống khổ phân vân vẫn quyết định, để Vân Phi Dương chọn.
Nếu như Vân Phi Dương đi, hắn dù không muốn cũng chỉ có thể bỏ mặc, dù sao, thiên tài như thế có quyền đi tông môn cao hơn tu luyện đan đạo.
– Để nhị lưu tông môn nhìn trúng, Vân Phi Dương ta xác thực rất vui vẻ.
Câu nói này để Phí Bàng Tranh thống khổ không thôi.
Hắn biết.
Linh Đan Tông giữ không được Vân Phi Dương.
Nhưng khi Vân Phi Dương nói ra câu thứ hai.
– Ta ở Linh Đan Tông càng vui vẻ hơn, cho nên không có ý nghĩ đi tông môn khác, các ngươi vẫn đến từ đâu thì về đó đi.
Phí Bàng Tranh mộng.
Bốn trưởng lão khác trong Đan Điện cũng trợn mắt.
Bọn họ không phải chấn kinh vì Vân Phi Dương có can đảm cự tuyệt Đại Nguyên Đan Tông, mà chấn kinh vì lựa chọn lưu lại Linh Đan Tông của hắn!
– Tông Chủ.
Vân Phi Dương đưa lưng về phía Phí Bàng Tranh, cười nói.
– Ta khóc lóc van nài lưu lại Linh Đan Tông, các ngươi sẽ không đuổi ta đi đó chứ.
Hai tay Phí Bàng Tranh run rẩy, đè ép tâm cảnh đang xao động, chân thành nói.
– Sẽ không!
“Hừ.”
Tống trưởng lão kia còn cười lạnh nói.
– Tiểu tử, ngươi biết hậu quả cự tuyệt Đại Nguyên Đan Tông ta?
– Không biết.
Vân Phi Dương lắc đầu, chợt xuất hiện trước mặt hắn, mục quang lãnh lệ nói.
– Nhưng ta biết, người uy hϊế͙p͙ tông môn ta sẽ có hậu quả gì!
Đại thủ vung ra mang theo lực lượng kinh khủng.
Sắc mặt Tống trưởng lão đại biến, vô ý thức muốn né tránh nhưng đã trễ, trực tiếp bị một chưởng đánh vào mặt, đánh bay ra khỏi Đan Điện.
“Phù phù.”Chí Tôn Đại Nguyên Đan Tông rất ngông cuồng rất chảnh ngã trên mặt đất, răng rơi đất, người cũng ngất đi.
Quá trình rất nhanh.
Nhanh nổi khi Vân Phi Dương xuất thủ xong, Tống trưởng lão bay ra ngoài rồi mà hai tên Hóa Thần cảnh đại viên mãn đi theo vẫn không có ý thức được.
Cho đến khi phù phù một tiếng, hai người quay đầu nhìn lại mới phát hiện, Tống trưởng lão đã bị đánh bay ra ngoài.
Phí Bàng Tranh và bốn trưởng lão cũng trợn mắt hốc mồm, không nghĩ tới Vân Phi Dương sẽ hung hãn như vậy, nói đánh liền đánh!
Mà.
Đánh một tên Chí Tôn!
– Tống trưởng lão!
Hai tên Hóa Thần cảnh đại viên mãn vội vàng đi ra ngoài, khi ý thức được Tống trưởng lão hôn mê, thần sắc hãi nhiên, một bạt tay đánh Chí Tôn bất tỉnh, thực lực cần phải mạnh cỡ nào đây a!
Vân Phi Dương đi đến cửa đại điện, nói.
– Trở về nói cho Tông Chủ các ngươi biết, trong ba ngày, hoặc đến Linh Đan Tông ta bồi tội, hoặc ta đi Đại Nguyên Đan Tông, diệt tông.
Hai chữ Diệt Tông sau cùng phá lệ vang dội.
Phí Bàng Tranh và bốn trưởng lão lại kém chút không đứng vững mà ngã trên mặt đất, nghĩ thầm, đại đệ tử của mình có chút mãnh liệt a, thế mà dám nói ra lời này.
Thần sắc hai tên Hóa Thần cảnh Đại Nguyên Đan Tông khó coi, dù sao, một tên đệ tử tam lưu tông môn nói thế, thật sự quá cuồng vọng!
– Lăn.
Vân Phi Dương lạnh lùng nói.
“Xoát!”
“Xoát!”
Hai người khiêng Tống trưởng lão đang hôn mê xám xịt rời khỏi Linh Đan Tông.
…
Bên trong Đan Điện.
Khi người Đại Nguyên Đan Tông rời đi, Phí Bàng Tranh chắp hai tay sau lưng, sầu mi khổ kiểm đi đi lại lại, bốn tên trưởng lão cũng đứng ngồi không yên, biểu hiện trên mặt giống như táo bón.
Vân Phi Dương đánh Đại trưởng lão Nguyên Đan Tông rồi còn tuyên bố, không đến bồi tội, liền đi diệt tông.
Đây là triệt để đắc tội nhị lưu tông môn, chỉ sợ, không đến mấy ngày, đối phương sẽ đánh tới.
– Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!
Phí Bàng Tranh càng đi, càng nóng vội, hận không thể ôm bốn tên trưởng lão gào khóc một trận.
Vân Phi Dương ngồi bên cạnh, bắt chéo hai chân, cười nói.
– Tông Chủ, đừng lo lắng.
Phí Bàng Tranh sụp đổ.
Loại tình huống này có thể không lo lắng!
Tính sơ sơ, Linh Đan Tông ta sợ rằng sẽ có tai họa diệt môn!
Thu Y Thủy còn cau mày nói.
– Phi Dương, ngươi lỗ mãng đắc tội nhị lưu tông môn sẽ chỉ làm Linh Đan Tông lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Vân Phi Dương thu hồi mỉm cười, chân thành nói.
– Có ta ở đây, Linh Đan Tông không có việc gì.
Câu nói này giống như có Ma lực để bọn người Phí Bàng Tranh đang hoảng sợ bối rối an bình lại.
Thu Y Thủy âm thầm giật mình.
– Võ đạo cảnh giới tên này, rốt cuộc mạnh cỡ nào.
“Ba!”
Đột nhiên, Phí Bàng Tranh vỗ ghế nói.
– Phi Dương, nếu Đại Nguyên Đan Tông đánh tới, Linh Đan Tông ta dù liều mạng cũng sẽ bảo vệ ngươi!
Bốn Trưởng lão cùng nhau gật đầu.
Chuyện cho tới bây giờ, bọn họ chỉ có thể không thèm đếm xỉa đến nữa.
Vân Phi Dương cười không nói.
Đối với Phí Bàng Tranh cùng Linh Đan Tông, hắn đã từng chỉ xem như một địa phương tu luyện đan đạo.
Mà bây giờ lại chân chính xem như tông môn.
Không vì cái gì khác chỉ vì vừa rồi đối mặt Chí Tôn, đối mặt tông môn càng mạnh cưỡng bức, Phí Bàng Tranh không thỏa hiệp, không trực tiếp giao người.
Nói thật.
Lúc ấy áp lực Phí Bàng Tranh rất lớn.
Nếu như đổi lại Vạn Đan Tông, hoặc tông môn khác, khẳng định trước tiên lựa chọn giao người.
Dù sao, nhị lưu tông môn là một tòa cao sơn không thể vượt qua trước mặt tam lưu tông môn, không có can đảm đi phản kháng.
Tuy Phí Bàng Tranh nhiên rất xoắn xuýt, rất sợ hãi, nhưng không có giao người, mà đưa lựa chọn giao cho Vân Phi Dương.
Nhờ như thế.
Vân Phi Dương mới có thể xuất hiện, mới có thể cự tuyệt Đại Nguyên Đan Tông, cũng động thủ đánh bay Chí Tôn.
Tông Chủ đối với mình rất tốt, mình không có lý do không lưu tại nơi này, không có lý do không cho tông môn khác hiểu rõ, hậu quả đắc tội Linh Đan Tông rất nghiêm trọng!
…
Sau việc này, Vân Phi Dương không đi Tụ Bảo Động tu luyện đan đạo nữa, mà bố trí một trận pháp tại một mảnh đất trống trong Linh Đan Tông.
– Đại sư huynh.
Lý Tề Phi nói.
– Ngươi còn hiểu trận pháp.
– Đương nhiên.
Vân Phi Dương vỗ vỗ tay, nói.
– Đi vào, thể nghiệm hiệu quả nào.
– Được.
Lý Tề Phi lúc này tiến vào trận pháp, còn chưa đứng vững thân thể, trọng lực to lớn đã cuốn tới, nhất thời ép hắn bước đi khó khăn.
– Đại… Đại sư huynh… Thật nặng!
Vân Phi Dương cười nói.
– Đây là trọng lực Tụ Linh Trận, tu luyện ở bên trong có thể nhanh chóng đề cao tu vi võ đạo.
Lý Tề Phi cắn răng, nhận lấy khủng bố áp lực nói.
– Có thể… Nhưng chúng ta tu luyện đan đạo mà.
– Đan đạo có trâu, võ đạo không đượ, cũng chỉ bị khi phụ.
Vân Phi Dương nói.
– Cho nên, Đan Vũ hai đạo phải cùng tu luyện.
Lý Tề Phi đáp.
– Rõ ràng… Hiểu rõ…
“Phù phù.”
Nói còn chưa dứt lời, thân thể khó mà chống đỡ được mà nằm xuống, hiển nhiên, đã tinh bì lực tẫn.
Vân Phi Dương lắc đầu, thu hồi trọng lực.
Vào lúc này lại thấy bắt được mười mấy võ giả sát khí đằng đằng cực tốc bay tới bên ngoài Linh Đan Tông ngàn dặm, theo cách ăn mặc, hiển nhiên đến từ Đại Nguyên Đan Tông.
– Nhanh như vậy đã đến bồi tội?
Vân Phi Dương cười nói.