Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1199
Chương: Phệ Hồn Thần, Phệ Hồn Phiên
Cơ Triết chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên mơ hồ, lần nữa rõ ràng đã thấy mình đưa thân vào trong một thành trì có thiên địa thuộc tính cực kỳ dồi dào.
Huynh đệ mình vẫn nằm rạp trên mặt đất, trên mặt mang theo vẻ mờ mịt, mà tên Ma tộc võ giả kia cũng ở đây, đồng dạng cũng ngốc trệ.
Người tự xưng mạt tướng đột nhiên xuất hiện đứng bên cạnh mình, trên mặt mang theo mỉm cười.
– Đây là địa phương nào?
Cơ Triết có chút hoảng sợ hỏi. Vân Phi Dương cười đáp.
– Phi Dương đại lục.
Cơ Triết co giật khóe miệng.
Tuy hắn chưa từng nghe qua Phi Dương đại lục, nhưng cũng biết mình đang ở Vương Giả đại lục, làm sao đảo mắt đã đi vào một đại lục khác?
Coi như mình ngoài ý muốn thu được một chiếc cổ lão chiến thuyền, muốn vượt ngang hai vị diện cũng phải cần tốn gian mấy năm!
Vấn đề này cũng không trọng yếu, trọng yếu là, Cơ Triết hỏi.
– Ngươi…ngươi là ai!
Không có đám võ giả mình sùng bái, tên này rốt cục dừng biểu diễn.
Vân Phi Dương đáp.
– Người ngươi giả mạo.
– Ta giả mạo…
Sắc mặt Cơ Triết đại biến, cả kinh hô.
– Ngươi…ngươi là Chiến Thần Vân Phi Dương?
Võ giả nằm rạp trên mặt đất cũng trừng to mắt.
– Không…không có khả năng!
Cơ Triết nỗ lực tỉnh táo lại.
– Chiến Thần đã bị trấn áp, Thần Giới cũng diệt vong, ngươi…ngươi khẳng định không phải Vân Phi Dương!
Vân Phi Dương cười nói.
– Ngươi biết rất nhiều.
“Xoát!”
Hắn đi tới, quan sát tỉ mỉ lấy Cơ Triết, nói.
ể ể ầ ầ ồ ầ- Có thể lừa gạt như vậy, thậm chí lừa gạt ngay cả mình, trong cơ thể ngươi cần phải mang theo Thần hồn Hoang Thần.
Hoang Thần.
Lại xưng Hoang Ngôn Chi Thần.
Một trong Thần Giới Chư Thần, tinh thông thần thông nói dối, có thể nói dối trắng trợn, khiến người ta hãm sâu bên trong, khó có thể tự kềm chế.
Bàn về thực lực bên trong Chư Thần, hắn ở vào hạng chót, miễn cưỡng như một Hạ Vị Thần.
Nhưng trong Thần Ma Chi Chiến, lấy thần thông nói dối trắng trợn nhiễu loạn đại quân Ma tộc, để chúng nội đấu, lập đại công.
Đã có Thần Hồn, khẳng định cũng là một trong 108 thần hồn Vân Phi Dương muốn tìm.
– Hoang…Hoang Thần?
Cơ Triết nghe được ngây người.
Vân Phi Dương nói.
– Đợi ngươi giác tỉnh thần hồn thì sẽ rõ ràng hết thảy.
Nói rồi đưa ánh mắt nhìn về phía Ma tộc võ giả.
– Ngươi nắm giữ huyết mạch Ma Tộc chính thống, từ hôm nay trở đi ở chỗ này tu luyện đi.
An trí Hoang Ngôn Chi Thần xong, Vân Phi Dương về Tử Ngọc Tiên Hồ, Liễu Nhu chán nản nói.
– Chàng thật nhàm chán.
Nàng nói nhàm chán là Vân Phi Dương tiến vào Vương Giả đại lục giả bộ thủ hạ Cơ Triết.
Nói thật, rất nhàm chán, nếu như đổi lại người khác chắc đã hung hăng vạch trần rồi.
Vân Phi Dương cười nói.
– Rất có ý nghĩa.
Liễu Nhu khó hiểu.
– Nói như thế nào?
Vân Phi Dương giải thích.
– Võ giả đại lục kia xem hắn – Chiến Thần Vân Phi Dương giả mạo là tín ngưỡng, ta giúp che lấp cũng đang giúp bọn hắn kiên cố tín ngưỡng.
“Hô!”
“Hô!”
Đang nói chuyện, một cỗ tín ngưỡng lực mắt thường không thể thấy từ Vương Giả đại lục bay ra chầm chậm dung nhập trong cơ thể hắn.
Liễu Nhu trầm ngâm một hồi, nói.
– Hình như ta đã hiểu.
Tiêu hóa tín ngưỡng lực xong, Vân Phi Dương cười nói.
– Muốn càng nhanh thu hoạch được tín ngưỡng lực, có thể ném tên kia vào các đại lục khác, lấy thân phận của mình đi lừa gạt chúng sinh.
Liễu Nhu cười nói.
– Phương pháp này không tệ.
Vân Phi Dương nói.
– Đi thôi, tiến về vị diện của người mang theo thần hồn còn lại đi.
“Hưu!”
Tử Ngọc Tiên Hồ phi tốc mà đi, dần dần biến mất trong vũ trụ, mà bên trong Vương Giả đại lục, cuồng nhiệt võ giả nhao nhao quỳ trên mặt đất.
Vân Phi Dương xuất hiện tự xưng thủ hạ để bọn hắn càng thêm điên cuồng sùng bái Chiến Thần, mà loại này cực hạn sùng bái này sẽ ngưng tụ ra tín ngưỡng lực.
Tuy cho rằng Cơ Triết là Chiến Thần, nhưng hình thành tín ngưỡng lực lại chuyển hóa cho Vân Phi Dương, dù sao, tên này mới là Chiến Đấu Chi Thần hàng thật giá thật.
Vài ngày sau.
Tử Ngọc Tiên Hồ đứng bên ngoài một Phàm Giới đại lục, căn cứ Tinh Không Đồ biểu hiện, bên trong vị diện có một thần hồn giác tỉnh giả.
– Sẽ là ai chứ?
Vân Phi Dương dung nhập vị diện, nguyên niệm bao phủ, nhất thời nhíu mày, bởi vì trên khoảng không đại lục này ngưng tụ oán khí đầy trời.
Nhìn thấy.
Bên trong một tòa thành trì, hài cốt chồng chất như núi, phía trên ngồi một lão giả sắc mặt trắng bệch.
Vô số cỗ thi thể tung bay, bên trong thân thể hiện ra thuộc tính quỷ dị bị người này hút vào.
Vân Phi Dương nỉ non.
– Đây là Phệ Hồn thần thông của Phệ Hồn Thần.
Phệ Hồn Thần.
Thượng Vị Thần Thần Giới.
Thần thông có thể phệ hồn, từ đó lớn mạnh linh hồn chính mình, bởi vì quá mức tàn nhẫn, sau kgi Thần Ma Chi Chiến, bị Đế Quân Thiên lưu đày đến chốn không người.
– Sinh linh vị diện này chỉ có ngàn vạn, xem ra bị người này đồ sát.
Ánh mắt Vân Phi Dương lóe ra sát cơ nồng đậm.
Hắn không phải người tốt nhưng cũng sẽ không vì tu luyện vô duyên vô cớ tàn sát sinh linh, cho nên, lão giả kế thừa Phệ Hồn Thần phía dưới kia, phải chết!
– Ừm?
Lão giả tái nhợt đang thu linh hồn còn sót lại trong thi thể cảm nhận được sát khí, nhẹ nhàng nâng đầu, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Hắn ở chỗ này tu hành mấy trăm năm, đồ sát mấy ngàn vạn sinh linh, cảnh giới đột phá đến Chí Tôn sơ kỳ, lại khó có thể khám phá tu vi ra Vân Phi Dương.
– Võ chi đạo, tu tâm dưỡng tính, ngươi lại dùng thuật pháp cực đoan hút linh hồn người, cưỡng ép đột phá, quả thật đạo trời không tha.
Vân Phi Dương phiêu nhiên rơi xuống, nói.
– Ngày hôm nay, lão tử sẽ chém giết ngươi ở đây đòi công đạo cho vong linh đã chết.
Nói xong câu đó, chính hắn đều cảm thấy hình tượng mình bây giờ rất cao lớn!
“Khặc khặc kiệt.”
Lão giả âm u cười nói.
– Tiểu tử, lão phu gặp được không ít chính đạo cường giả tự xưng giống như ngươi, mà kết cục đều là chết thảm.
“Xoát!”
Hắn từ trong đống xác chết đứng lên, hai tay hợp lại, lưu quang bay ra, treo giữa không trung, ánh sáng tán đi hiển lộ ra một huyết sắc kỳ phiên tràn ngập khí tức âm trầm.
Vân Phi Dương cả kinh hô.
– Phệ Hồn Phiên!
“Khặc khặc kiệt.”
Lão giả cười nói.
– Tiểu tử, ngươi rất biết hàng.
Vân Phi Dương hơi kinh ngạc nói.
– Không nghĩ tới ngươi đã giác tỉnh thần hồn Phệ Hồn Thần, còn được Thần khí của hắn.
Lão giả ngưng cười.
Giác tỉnh thần thông Phệ Hồn Thần là bí mật của hắn, cũng chỉ có hắn tự mình biết, Vân Phi Dương đột nhiên nói ra để hắn rất kinh ngạc.
– Tiểu tử.
Ánh mắt Lão giả hiện lên nồng đậm sát cơ, nói.
– Lại biết rõ bí mật lớn nhất của lão phu, ngày hôm nay không thể để ngươi sống!
“Xoát!”
Hắn vung tay lên, Phệ Hồn Phiên giữa không trung phát ra khí tức quỷ dị trong nháy mắt tràn ngập ngàn dặm!
“Ô ô —— “
Lít nha lít nhít quỷ hồn bay ra từ bên trong, thần sắc dữ tợn, tiếng gọi như gào khóc thảm thiết.
Quái khiếu của các hồn trong Phệ Hồn Phiên có thể quấy rối tâm linh, võ giả linh hồn yếu một khi bị ăn mòn, chắc chắn lâm vào thống khổ tra tấn.
Vân Phi Dương cười nhạt một tiếng, ngón trỏ tay phải và ngón tay cái nhẹ nhàng chà xát, một tia lửa xuất hiện.
Tuy ngọn lửa vừa xuất hiện như một ánh nến, nhưng quỷ hồn đang gào thét đến lại trong nháy mắt bị tịnh hóa, biến mất không còn tăm tích.
Trong chớp mắt.
Ngàn vạn quỷ hồn biến mất khi bị hỏa diễm tịnh hóa, khí tức quỷ dị tràn ngập ngàn dặm triệt để tiêu tán.
Mắt thấy tiểu hỏa diễm nhỏ xíu thế mà diệt đi Vũ Thần quỷ hồn mình trăm cay nghìn đắng luyện chế, lão giả hoảng sợ quát hỏi.
– Ngươi…ngươi…đây là lửa gì?!