Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1182
Chương: Thần Cách Toàn Tố!
Trong thân thể Vân Phi Dương có hai trăm linh sáu đầu Thần Cách văn tuyến, một khi toàn diện giác tỉnh, hình thành Thần Cách hoàn chỉnh sẽ lại trở thành Chiến Thần!
Đến lúc đó.
Hắn có thể ngưng tụ Thần lực, chuyển hóa năng lượng hạch thành Thần Hạch, tùy ý tu luyện vũ kỹ Thần Giới trong trí nhớ.
Hưu!
Hưu!
Từng Thần Cách được rót vào Thần lực, sau một canh giờ, hai trăm linh sáu đầu Thần Cách toàn diện giác tỉnh.
Ông! Ông!
Chỗ có Thần cách xuất hiện trên da thịt Vân Phi Dương, bắt đầu cấp tốc kết hợp hình thành khung xương kim sắc.
Đây chính là Thần Cách Chiến Thần hoàn chỉnh!
– Phụ thân, sao trên người Vân thúc có kim quang lấp lóe thế?
Trầm Tiểu Vũ nhìn màn sáng không hiểu hỏi.
Trầm Lận Phong hơi trầm ngâm, đáp.
– Nếu như không đoán sai, Vân huynh đệ giác tỉnh Thần Cách.
Trầm Lận Nguyên nói.
– Đã sớm nghe nói, cường giả Thần Giới có thể ngưng tụ ra một loại cốt cách đặc thù, không nghĩ tới lại có vinh hạnh được thấy.
– Đúng.
Trầm Lận Phong nói.
– Phụ thân từng nói qua, Thần Cách Thần Giới độc nhất vô nhị, không kém gì thể chất hi hữu, một khi ngưng luyện thành, thân thể và lực lượng đều sẽ tăng lớn.
Vân Phi Dương đột phá Chí Tôn, lại đang ngưng tụ Thần Cách, hai người càng chờ mong hắn sẽ trở nên mạnh cỡ nào.
– Hừ.
Trầm Tiểu Vũ bĩu môi.
– Mạnh hơn, có thể mạnh hơn ta sao.
Tiểu nha đầu tự tin cực độ với mình, dù sao trong cơ thể nàng có phong tồn Cửu Long thuộc tính gia gia lưu lại.
Vân Phi Dương bị trấn áp vạn năm, thân thể và cốt cách vỡ nát, vào hôm nay giác tỉnh Thần Cách, hóa thành khung xương hoàn chỉnh, bắt đầu tiến hành dung hợp.
Quá trình này.
Còn thống khổ hơn bọn người Cốt La Mục hoán cốt!
Tê ——
Cảm giác tê liệt truyền đến toàn thân, mồ hôi Vân Phi Dương chảy ròng, từng khối thịt giống như bị kéo xuống.
– Nhịn, nhịn!
Vân Phi Dương cắn chặt răng, một bên thừa nhận thống khổ, một bên cảm thụ kim sắc Thần Cách dung hợp.
Ba ngày sau.
Khung xương được uẩn dục một lần nữa, trở nên mạnh hơn trước kia, mỗi một khối bắp thịt cũng dẻo dai hơn dĩ vãng.
Hô!
Vân Phi Dương thở một hơi dài nhẹ nhõm, trên mặt đầy mồ hôi hiện ra mỉm cười.
Hiện tại hắn có được cường độ linh hồn đỉnh phong kiếp trước, Chiến Thần Thần Cách cũng triệt để khôi phục!
Tiếc nuối duy nhất là cảnh giới võ đạo còn chưa đạt thời kỳ đỉnh phong.
Bất quá, không quan trọng.
Vân Phi Dương suy đoán, đột phá Chí Tôn, Chiến Thần Thần Cách giác tỉnh, thực lực được đề bạt, chiến Thiên Tôn hậu kỳ, tuyệt đối không vấn đề!
Dù không sử dụng Thái Hư Bạch Kim chiến giáp cùng Cửu Tôn Tháp cũng có thể ngạnh kháng Thiên Khiển có thể so với Thiên Tôn đại viên mãn lúc trước!
– Khoảng cách đỉnh phong kiếp trước đã không xa.
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
Trở lại đỉnh phong, không phải điểm cuối.
Hắn phải trở nên mạnh hơn, mạnh đến đủ để giết chết Giới Chủ, đủ để leo lên Chân Vũ Thần Vực tranh phong cùng Tiên Đế!
Sau khi thức tỉnh Thần Cách.
Vân Phi Dương cũng không có rời không gian gia tốc, mà chăm chú điều dưỡng, thích ứng thân thể.
Một năm sau, hắn mới từ bên trong đi ra, tính toán thời gian, vừa vặn một tháng.
Ông!
Không gian gia tốc vỡ nát, biến mất, trận pháp thông hướng tầng thứ chín chầm chậm xuất hiện.
Xoát!
Vân Phi Dương phóng ra, thân thể biến mất trong trận pháp, bị truyền tống đến tầng thứ chín.
Tầng thứ chín Cửu Long Cấm Trận là một mảng hư vô mờ mịt cùng loại với không gian vũ trụ.
Vân Phi Dương từ trong trận pháp đi ra, đưa mắt nhìn, xung quanh đều là ngôi sao, vẫn thạch.
– Người đến.
Đột nhiên, thanh âm truyền đến.
– Chúc mừng ngươi thông qua tám tầng trước, đi vào tầng sau cùng, Vĩnh Hằng Thí Luyện.
– Vĩnh Hằng Thí Luyện?
Vân Phi Dương nao nao.
Thanh âm tiếp tục truyền đến.
– Người đến, ngươi có biết như thế nào là vĩnh hằng?
Vân Phi Dương nói.
– Vĩnh sinh bất tử, chính là vĩnh hằng.
– Không sai.
Thanh âm nói.
– Bất tử bất diệt chính là vĩnh hằng nhưng giữa thiên địa lại có bao nhiêu người có thể vĩnh hằng bất tử?
Vân Phi Dương trầm mặc.
– Không ai có thể vĩnh hằng bất tử, sớm muộn có một ngày hao hết thọ nguyên vẫn lạc.
– Người đến, ngươi nguyện ý thể nghiệm vĩnh hằng bất tử một lần không?
Thanh âm hỏ.
Vân Phi Dương hơi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đáp.
– Nguyện ý.
Hưu!
Vừa dứt lời, thức hải hắn bị lực lượng nào đó bao trùm, thần sắc đột nhiên cứng ngắc.Hô
Một cỗ gió nhẹ thổi tới, Vân Phi Dương bỗng nhiên mở mắt, phát hiện trong tầm mắt là một bầu trời xanh thẳm, mây trắng phiêu phiêu, trời trong gió nhẹ.
Hắn muốn đứng lên nhưng không động được, giống như bị lực lượng nào đó trói buộc.
– Chuyện gì xảy ra?
Vân Phi Dương phóng thích nguyên niệm, tâm thần chấn động, bởi vì hắn phát hiện mình không phải người, mà là một khối đá!
– Nhân loại không cách nào vĩnh hằng, nhưng hòn đá có thể vĩnh hằng.
Thanh âm nói.
Vân Phi Dương sụp đổ.
– Để cho mình biến thành hòn đá để thể nghiệm vĩnh hằng bất tử, quá hố người đi!
Vân Phi Dương hóa thành hòn đá, một mực nằm trong thảo nguyên, không thể động, không thể nói chuyện, thậm chí không thể tu luyện, chỉ có thể hóng mưa gió.
Ngay từ đầu, hắn có thể chịu đựng, nhưng mấy trăm năm, thậm chí mấy vạn năm đi qua, tâm tính bắt đầu sụp đổ.
Càng sụp đổ là.
Dưới mưa gió ăn mòn, tảng đá bắt đầu vỡ vụn, tầm mắt hắ, cũng dần dần thu nhỏ.
Cho đến sau cùng, hóa thành một hòn đá nhỏ, chỉ có thể nhìn ngọn cỏ trước mắt, lần lượt nảy mầm, lần lượt khô héo.
Bất quá.
Có một ngày, Vân Phi Dương nghênh đón chuyển cơ, hắn bị một tiểu hài tử đi ngang qua nhặt lên.
Tầm mắt được rộng lớn!
Vân Phi Dương bị mang đi, đi vào một mảnh hồ nước, tiểu hài tử cầm hắn dùng lực hất lên, hắn bay ra nãy lên theo từng nhịp.
– Đại gia ngươi!
Vân Phi Dương mắng một tiếng, sau đó phù phù rơi vào trong hồ, chìm vào đáy hồ.
Hoàn cảnh thay đổi, tại đáy hồ hắn có thể nhìn thấy rất nhiều cá, nhìn thấy rất nhiều cây rong.
Nhưng không biết qua bao lâu, thân thể của hắn bị bùn che giấu, trước mắt đen kịt một màu.
Trăm năm, ngàn năm, vạn năm, thậm chí mấy chục vạn, cả ức năm.
Tuy Vân Phi Dương có tư duy, tuy còn sống, nhưng mà trong bóng đêm, thừa nhận tịch mịch cùng cô độc.
Hắn ngầm cười khổ nói.
– Nếu như đây là vĩnh hằng bất diệt, ta tình nguyện lựa chọn tử vong.
Hưu!
Đột nhiên, cảnh tượng trước mắt hắn cấp tốc biến hóa, lần nữa chưởng khống thân thể.
Vân Phi Dương từ vĩnh hằng bất diệt đi ra, trải qua mấy trăm vạn năm cô độc tra tấn, lần nữa nhìn chung quanh, có thể hoạt động tay chân.
Hắn rất thỏa mãn, rất thỏa mãn!
– Rất nhiều người hướng tới vĩnh hằng bất diệt, nhưng sao có thể cảm nhận được, trong vô tận năm tháng, phải chịu đựng cô độc cùng tịch mịch.
Thanh âm truyền đến.
Vân Phi Dương trầm mặc.
Hắn đã từng nghĩ tới vĩnh hằng bất diệt, nghĩ tới vĩnh viễn còn sống, nhưng làm hòn đá, thể nghiệm mấy trăm vạn năm cô độc, thật khó có thể chịu đựng.
Vân Phi Dương lắc đầu, nỉ non.
– Hóa thành hòn đá, bất tử bất diệt, cũng không phải vĩnh hằng ta muốn.
Thanh âm nói.
– Ngươi muốn vĩnh hằng gì?
Vân Phi Dương kiên định đáp.
– Ta muốn vĩnh hằng là bồi tiếp thân nhân, nữ nhân, huynh đệ, vĩnh viễn sống sót, không cô độc, không tịch mịch.