Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1156
Chương: Năng Lực Ta, Ngươi Hài Lòng Không?
Hai Phiên Thiên Thủ nắm lấy Cửu Tôn Tháp hình thành Thiên giai vũ kỹ gia trì Thiên giai chí bảo sinh ra uy lực kinh khủng.
Đây là một loại khác thường.
Nhưng…Sau khi Vân Phi Dương đánh nát hai Thái Cực đồ án, tiếp tục kích phát đệ nhị biến vỗ thêm một chưởng!
Một chưởng này không phải trấn áp Hàn Nhạc Thiên mà trực tiếp đánh vào Cửu Tôn Tháp.
Như thế, lực lượng kinh khủng bạo phát kéo theo Cửu Tôn Tháp lấy tốc độ cực nhanh phóng tới Hàn Nhạc Thiên.
Một Phiên Thiên Thủ từ thiên khung vỗ xuống đến kéo theo Cửu Tôn Tháp cực tốc trấn áp, hai Phiên Thiên Thủ vẫn thủy chung gia trì, có thể nghĩ lực lượng được hình thành khủng bố đến như thế nào!
Đến mức chín khí linh trong tháp cũng bị hung hăng chấn kinh một phen.
Tân chủ nhân của chúng ta chịu chơi, dám chơi thế!
Thiên Tôn tháp ầm vang rơi xuống mang theo khủng bố uy áp, võ giả bên trong Thiên Hùng Thành dù có phòng ngự kết giới bảo hộ vẫn bị dọa sợ run rẩy hai chân.
Sắc mặt hai tên Thiên Tôn sơ kỳ ngoài cửa thành cũng đại biến, mỗi người bạo phát chân long lực, muốn đi oanh kích Cửu Tôn Tháp đang trấn áp xuống.
Chỉ là vừa động, Cửu Tôn Tháp đã mang theo lực lượng kinh khủng trực tiếp trấn áp lui nhanh Hàn Nhạc Thiên, cũng ầm vang rơi xuống đất!
“Ông!”
“Ông!”
Mặt đất run rẩy kịch liệt kéo dài ra lít nha lít nhít vết nứt, bụi đất tán loạn như sương sớm, trong nháy mắt tràn ngập bốn phía Thiên Hùng Thành!
Hai Thiên Tôn chuẩn bị xuất thủ đột nhiên cứng ngắc thân thể, ngây ngốc đứng tại chỗ.
Mà màn sáng bị bụi đất bao phủ, võ giả Chư Giới thấy không rõ hết thảy cũng từng người hiện ra thần sắc ngốc trệ.
Hàn Nhạc Thiên bị trấn áp, bọn họ không có rõ ràng, chỉ trong lúc mơ hồ ý thức được, Vân Phi Dương lại vỗ thêm một chưởng!
– Kẻ này, quá yêu nghiệt!
Vô số cường giả hiện ra vẻ mặt nghiêm túc.
– Đáng giận!
Giới Chủ Linh Vũ Giới giận không thể tả.
Giờ phút này, hắn giống như đã ý thức được, nếu Hàn Nhạc Thiên bị Cửu Tôn Tháp trấn áp, không chết cũng phải trọng thương!
Bên ngoài Thiên Hùng Thành.
Bụi đất dần dần tan biến.
Đầu tiên hiện ra là bóng người Vân Phi Dương.
Hắn đứng trên bầu trời, tóc tím khôi phục như lúc ban đầu, khóe môi nhếch lên mỉm cười nhàn nhạt.
– Tên này cười!
– Thiên Tôn trung kỳ Linh Vũ Giới sợ rằng không ổn!
Mọi người cả kinh.
Quả nhiên.
Bụi đất rơi xuống, Vân Phi Dương vung tay lên Cửu Tôn Tháp nhỏ lại bay tới trong tay, trong hố sâu to lớn, Hàn Nhạc Thiên quần áo vỡ vụn, máu thịt be bét!
Cường giả Hàn tộc này không chỉ bị trấn áp thân thể vỡ nát, kinh mạch bên trong thân thể cũng bị hao tổn nghiêm trọng, ở vào trạng thái nửa chết nửa sống.
Ba Phiên Thiên Thủ gia trì Cửu Tôn Tháp, uy lực thật khủng bố lại có thể đánh sấp Thiên Tôn trung kỳ.
– Hàn trưởng lão!
Hai Thiên Tôn sơ kỳ gần đó thấy Hàn Nhạc Thiên bị thảm như vậy không khỏi sợ hãi.
– Chết đi!
Đột nhiên, tiếng Vân Phi Dương truyền đến, mây đen trên bầu trời lần nữa gào thét ra hai cái Phiên Thiên Thủ!
Mọi người sụp đổ.
Đại ca, ngươi như vậy liên tục bạo phát đại chiêu, năng lượng bên trong thân thể nhiều đến bao nhiêu mới cung cấp cho đủ đây chứ!
– Không tốt!
Hai Thiên Tôn đại biến, lúc này thi triển thân pháp trốn vào Thiên Hùng Thành, bọn họ mới vừa đi vào, hai Phiên Thiên Thủ đang áp xuống đột nhiên tiêu tán!
Rất hiển nhiên, Vân Phi Dương cũng không phải đánh thật, hắn chỉ muốn dọa lui hai tên Thiên Tôn.
Hai người kia thật bị hù dọa.
Bọn họ trốn trong Thiên Hùng Thành không dám ra, dù sao thì Thiên Tôn trung kỳ đã bị đánh thành dạng này, mình ra ngoài chỉ có chịu chết!
“Xoát!”
Thân hình Vân Phi Dương lóe lên, xuất hiện trước mặt Hàn Nhạc Thiên, một chân giẫm trên mặt hắn, lạnh lùng nói:
– Lão gia hỏa, năng lực của ta có để ngươi hài lòng?
“Phốc!”
Hàn Nhạc Thiên phun ra thêm một ngụm máu tươi.
Tự tôn Thiên Tôn trung kỳ rất lớn, thế mà bị giẫm ở trên mặt, tất nhiên càng thống khổ hơn chết.
Nhưng Vân Phi Dương cũng không phải hạng lương thiện, đối với địch nhân, cường giả tính cách càng cao ngạo, nếu có thể nhục nhã thì nhục nhã!
“Xoát!”
Hắn lần nữa giơ chân hung hăng giẫm trên mặt Hàn Nhạc Thiên, dùng sức chà đạp tự tôn.
“Oanh!”
“Oanh!”
Võ giả Chư Giới thông qua màn sáng nhìn Vân Phi Dương giẫm mặt Thiên tôn trung kỳ, khóe miệng cả đám đều run rẩy.
Thiên Tôn trung kỳ.
Cường giả đứng đầu ngày thường bình sinh khó gặp, hôm nay bị Vân Phi Dương nhục nhã, thực không dám tưởng tượng!
Vũ Giới Giới Chủ Linh nắm chặt song quyền, hận không thể chửi ầm lên:
– Hàn Nhạc Thiên, ngươi thằng ngu này!
Hàn Nhạc Thiên xác thực rất ngu.
Nếu như hắn và hai Thiên Tôn liên thủ, dù khó bắt được Vân Phi Dương cũng không thể rơi vào tình cảnh bị làm nhục như thế.
Đương nhiên.
Hàn Nhạc Thiên đang nửa chết nửa sống chắc chắn không để Vân Phi Dương tùy ý chà đạp, hắn đang muốn tự bạo linh hồn.
“Hưu!”
Đột nhiên, một cỗ linh hồn lực cường đại cuốn tới, trong nháy mắt ăn mòn Thức Hải hắn, trộm lấy trí nhớ hắn, đồng thời tàn phá như dời núi lấp biển.
“A!”
Hàn Nhạc Thiên tê tâm liệt phế kêu thảm.
Tâm thần và linh hồn bị thu lấy cùng quấy nhiễu nên không cách nào tiếp tục dẫn bạo linh hồn!
Tên này còn thảm hại hơn Âu Dương Thương và Đệ Ngũ Truy Mệnh, cơ hội tự bạo linh hồn cũng không có, còn phải thừa nhận thống khổ sống không bằng chết!
“Hưu!”
“Hưu!”
Từng đoạn trí nhớ bị Vân Phi Dương đọc qua, hắn cũng rốt cuộc minh bạch, này người đến từ Thanh Linh tông Linh Vũ Giới, chính là tộc nhân Hàn tộc.
Trong trí nhớ Hàn Nhạc Thiên, cái gọi Hàn tộc thì sinh tồn trong một thế ngoại đào nguyên nhỏ tý.
Vân Phi Dương cười.
Rõ ràng là một nơi chật hẹp nhỏ bé, diện tích không bằng Đông Lăng Quận, lại tự nhận là thế ngoại đào nguyên, tất nhiên là thiếp vàng trên mặt mình.
– Hoàn cảnh như thế đã bảo là thế ngoại đào nguyên, Phi Dương đại lục ta biển rộng núi cao, chẳng phải cửu thiên tiên cảnh!
Vân Phi Dương tiếp tục đọc qua, càng xem càng nhịn không được cười rộ lên.
Lịch sử Hàn tộc thật cường hãn, các loại văn minh, các loại thành tựu đều trộm nghiên cứu của người khác.
– Tộc loại vô liêm sỉ như thế, Vân Phi Dương ta cam bái hạ phong.
Sau khi thô sơ giản lược đọc qua.
Vân Phi Dương đại khái đã có thể phán đoán, Hàn Nhạc Thiên và Hàn tộc hắn chỉ là tiểu tộc sinh tồn trong một nơi chật hẹp nhỏ bé.
Về sau ôm bắp đùi một đại tộc quần mới bắt đầu chậm rãi phát triển, thực lực bình quân đề cao, bắt đầu tự mình bành trướng.
Về sau, tự cho là đúng, dám làm ra vẻ với một đại gia tộc, ngay tại giao giới giữa hai tộc, bày ra không ít Oanh Thiên Pháo, tự đặt tên là —— Tát Bỉ Phòng Ngự.
Vân Phi Dương lẩm bẩm.
– Chút thực lực ấy, chút năng lực ấy mà cũng dám diễu võ dương oai trước mặt siêu cấp đại tộc, thật sự bội phục dũng khí của hắn.
Hắn không có hứng thú xem tiếp trí nhớ phía sau, cuối cùng, tìm thấy được khẩu quyết Thái Cực Phiêu Dương!
“Hưu!”
Vân Phi Dương thu hồi linh hồn.
Hàn Nhạc Thiên tiếp nhận cưỡng ép thu trí nhớ, linh hồn bị ăn mòn, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép.
“Ba!”
Đại thủ Vân Phi Dương đặt trên đầu hắn, lạnh lùng nói.
– Mang theo tự hào Hàn tộc mà xuống địa ngục đi.”Oanh!”
Quang mang lấp lóe, huyết nhục văng tung tóe.
Trước mặt võ giả Chư Giới, Thiên Tôn Hàn tộc tự cho mình là đúng thân tử đạo tiêu.
Linh Vũ Giới.
Một nơi chật hẹp nhỏ bé, một trường bào lão giả thấy Hàn Nhạc Thiên bỏ mình, cả giận quát to.
– Vân Phi Dương, dám giết võ giả Hàn tộc ta, lão phu chắc chắc để ngươi bỏ ra đại giới thê thảm!