Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1083
Chương: Tử Liên Nghiệp Hỏa
Chung phó vu sơn.
Lương Âm người khoác lụa mỏng, tóc xanh tán loạn, hai đầu lông mày hiện ra vẻ rã rời, nhưng lại động lòng người.
Nàng ngồi xếp bằng trên giường, cẩn thận từng li từng tí vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, quanh thân tản mát ra lưu quang nhàn nhạt.
Vân Phi Dương ở bên cạnh.
Hắn vô cùng chờ mong, Lương Âm đột phá Nghịch Thiên Quyết đến tầng mười một sẽ thu được chỗ tốt gì.
Lâm Chỉ Khê Cực Huyền Băng Tinh.
Mục Oanh Hậu Thổ.
Liễu Nhu Bách Thảo Đan Lô.
Hạ Lan Phi Bán Nguyệt Ma Luân.
Bốn dạng thuộc tính hoặc chí bảo, mỗi loại đều phi thường cường hãn, mà trâu bò nhất, vẫn là Vân Phi Dương đột phá đến tầng mười một diễn xuất ra một phương thế giới.
– Chỉ Khê thể chất Băng hệ ngưng tụ ra Cực Huyền Băng Tinh, Oanh Oanh là hậu nhân Thần Mộ tộc, thu hoạch Hậu Thổ cũng bình thường.
– Liễu Nhu tinh thông nhiều đạo, thu hoạch được Bách Thảo Đan Lô, Hạ Lan Phi là Ma Linh Tộc đạt được chí bảo Ma tộc cũng không gì đáng trách.
Vân Phi Dương nói:
– Lương Âm chính là người mang theo thần hồn Tâm Hỏa Chi Thần, lại là võ giả Hỏa hệ trời sinh, có lẽ sẽ ngưng luyện ra chí bảo hoặc thuộc tính có quan hệ đến Hỏa.
Trong lúc suy đoán.
Lương Âm mở mắt, hai đạo tử sắc tinh quang lóe lên một cái rồi biến mất, bộc lộ ra mấy phần quỷ dị.
Vân Phi Dương nói:
– Thế nào?
– Đột phá đến tầng mười một.
Lương Âm nói.
Những năm gần đây, thủy chung lĩnh hội Nghịch Thiên Quyết lại không có chút nào tiến triển, không nghĩ tới hôm nay đột phá dễ như trở bàn tay.
Bất quá.
Nghĩ đến cần Âm Dương giao hợp, nghĩ đến sự việc xấu hổ lúc trước, khuôn mặt Lương Âm lần nữa đỏ lên.
– Thu hoạch được cái gì?
Vân Phi Dương hỏi.
Xoát!
Lương Âm mở ngọc chưởng, một ngọn lửa màu tím xuất hiện xoay quanh trong tay dần dần diễn hóa thành hình liên hoa.
Loại ngọn lửa màu tím này không có bất kỳ nhiệt độ gì cũng không có táo bạo như hỏa diễm cần phải có, giống như một đóa hoa sen màu tím nở rộ.
Vân Phi Dương nói:
– Tử Hỏa?
Hắn cũng không thể xác định, bởi vì Tử Hỏa tuy là hỏa diễm biến dị nhưng sẽ không bình thản như thế, mà phải rất nóng rực táo bạo mới đúng.
Đột nhiên.
Vân Phi Dương biến sắc, cả kinh nói:
– Chẳng lẽ là Nghiệp Hỏa?
Nghiệp Hỏa.
Loại lửa của Phật Đạo đốt cháy tội ác của con người.
Nhìn như không có nhiệt độ, nhưng ẩn chứa Phật môn thánh quang, tuyệt đối khắc chế tà ma yêu mị.
Không sai.
Loại ngọn lửa màu tím này chính là Nghiệp Hỏa trong Phật môn, hơn nữa còn là Tử Liên Nghiệp Hỏa cực kỳ hiếm thấy!
Theo lý luận.
Cấp bậc Tử Liên Nghiệp Hỏa còn cao hơn tâm hỏa Thần Giới, chính là hỏa diễm cực hiếm thấy trong vạn giới, không chỉ có nắm giữ đốt cháy cường đại, còn có năng lực tịnh hóa.
Nghiệp Hỏa chỉ có lực sát thương cự đại đối với đại gian đại ác, tà ma yêu mị, cho nên, bàn về tính áp dụng, thì tâm hỏa càng hơn một bậc.
– Không tệ, không tệ.
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Một Nghiệp Hỏa, một Tâm Hỏa khẳng định có trợ giúp không nhỏ đối với Lương Âm, về sau tu luyện Hỏa hệ, cảnh giới nhất định đề bạt càng nhanh.
Lương Âm nói:
– Ta hiện tại lĩnh ngộ Hỏa thuộc tính giữa thiên địa cực cao, tốc độ hấp thu nhanh hơn trước rất nhiều lần.
Vân Phi Dương đi tới, cười nói:
– Đợi muội lĩnh ngộ được Nghịch Thiên Quyết tầng mười hai, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn nưa.
Xoát!
Nói xong bổ nhào qua.
Hắn muốn Âm Dương kết hợp tiếp tục trợ giúp Lương Âm đột phá đến Tầng mười hai, đồng thời phục chế Nghiệp Hỏa.
Lương Âm bị hắn ép dưới thân, khuôn mặt đỏ bừng, xấu hổ không kềm chế được.
– Càng nhanh tăng tới Thập Nhị Trọng, càng có thể đề bạt cảnh giới càng nhanh.
Vân Phi Dương nói.
Lương Âm trầm mặc.
Nàng nhắm mắt lại, siết chặt chăn, ngượng ngùng nhỏ giọng nói:
– Huynh nhẹ một chút!
– Ừm.
Vân Phi Dương ôn nhu đáp.
Một lần lữ hành mỹ diệu lần nữa mở ra khiến cho gian phòng tản mát khí tức ôn nhu vô hạn.
Sau nửa canh giờ.
Lương Âm rã rời nằm trên giường, mồ hôi lâm ly, đỏ ửng chưa tiêu, rung động lòng người không nói nên lời.
Giờ phút này, nàng đã đột phá Nghịch Thiên Quyết đến Tầng mười hai cũng cảm nhận được các phương diện đều có nhảy vọt.
Đương nhiên.
Được lợi lớn nhất vẫn là Vân Phi Dương, lúc Âm Dương giao hợp thành công phục chế Tử Liên Nghiệp Hỏa của Lương Âm.Giờ phút này, hắn cũng có hai loại hỏa diễm, lĩnh ngộ hỏa hệ cực cao.
Vân Phi Dương nói:
– Có hai loại hỏa diễm, lần nữa luyện chế đan dược chắc có thể phát động diễn sinh hiệu quả của Bách Thảo Đan Lô.
Đêm khuya.
Hắn cũng không đi trắc thímà chỉ ôm Lương Âm trong ngực, cười nói:
– Một lần nữa đi.
Tên này tràn đầy phấn khởi!
– A?
Lương Âm vội vàng tránh thoát.
– Không được, ta mệt lắm.
– Tốt thôi.
Vân Phi Dương nói.
– Ngủ nè.
Nói rồi nhắm mắt lại, Lương Âm sợ hắn làm loạn, tận lực tránh qua một bên.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Hôm sau, trời mới vừa sáng, Vân Phi Dương đã rời giường, tinh thần rất không tệ.
Lương Âm vẫn còn ngủ say, hắn không đành lòng kinh động, nhẹ nhàng lấy áo, đứng dậy ra khỏi phòng.
Cũng không lâu lắm.
Lương Âm mơ màng tỉnh lại, nàng xoa xoa hai mắt, nhất thời nghĩ đến Vân Phi Dương đang ngủ bên cạnh mình.
Quay đầu nhìn lại phát hiện trên giường không có bóng dáng nam nhân kia, trong lòng nhất thời thất lạc.
Hôm qua.
Mình thành nữ nhân của hắn, nhưng hắn còn đại sự cần làm, về sau thời gian bồi chính mình sẽ không quá nhiều.
– Lương Âm, Lương Âm.
Lương Âm nói thầm:
– Ngươi còn không biết dừng sao? Còn hi vọng, hắn một mực bồi tiếp ngươi sao?
Hô!
Lương Âm thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Phủ thêm lụa mỏng, từ trên giường xuống, nhưng chỉ đi một bước thân thể truyền đến khó chịu.
Nhớ tới một màn hôm qua, Lương Âm ngượng ngùng không thôi.
Két.
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương đẩy cửa tiến vào, trong tay hắn bưng một mâm đồ ăn, phía trên để một bát cháo nóng hổi.
Nguyên lai rời phòng là chuẩn bị đồ ăn cho Lương Âm.
– Sao muội xuống giường?
Vân Phi Dương lên tiếng hỏi.
Lương Âm nhăn nhăn nhó nhó đi đến trước bàn trang điểm, thông qua gương đồng khúc xạ, hung hăng nguýt hắn một cái.
Nếu không phải tên này.
Mình làm thế nào khó chịu như thế.
Vân Phi Dương đặt đồ ăn lên bàn, cười nói:
– Trước rửa mặt ăn sáng, cái này do chính tay ta tự mình làm đó.
Lương Âm kinh ngạc hỏi lại.
– Huynh biết làm đồ ăn?
– Làm chén cháo, vẫn có thể.
Lần này Vân Phi Dương khiêm nhường thật.
Tâm lý Lương Âm ngòn ngọt, dù sao nam nhân mình yêu làm chén cháo cho mình là sự việc rất hạnh phúc.
Nàng để lược xuống, vội vàng rửa mặt một phen, ngồi trước bàn bắt đầu nhâm nhi thưởng thức.
Nhưng chỉ ăn một miếng, khuôn mặt nhíu chặt, ráng nuốt xuống, lè lưỡi nói:
– Huynh làm cháo gì thế?!
– Cháo táo đỏ.
Vân Phi Dương cười nói:
– Ngọt không?
– Ngọt?
Lương Âm buông cháo ra, nói:
– Tự huynh nếm thử đi.
Vân Phi Dương ngồi xuống, ăn một muỗng, mặn khó có thể ăn thêm, lúc này phun ra, sụp đổ nói:
– Ta tưởng muối là đường!
Phốc!
Nhìn thấy hắn quẫn bách, Lương Âm che miệng cười rộ lên, phần thất lạc trong lòng lúc trước không còn sót lại chút gì.