Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1004
Chương: Đại Nhân Vật!
– Ha ha, ta nói nghe tiếp tân Đan phường vô cùng nhiệt tình, tướng mạo đều là cực phẩm.
Bên ngoài Đan phường, một võ giả cười đi tới.
Hắn không phải nhân sĩ Quan Dương thành.
Nhưng nghe nói Đan phường nội thành không có bán đan dược phẩm chất không tệ, mà tiếp viên cũng đều là đại mỹ nữ.
Vì thế.
Cố ý mang bằng hữu đến đây tiêu phí, thuận tiện nhìn xem mỹ nữ Đan phường đến cùng có bao nhiêu nhiệt tình, bao nhiêu xinh đẹp.
Võ giả càng có tiền càng nhàn rỗi, thường thường sau khi tu luyện, coi trọng nhất chính là sắc đẹp.
Tiếp tân bên trong Đan phường, tướng mạo đỉnh phong, còn muốn ưu tú hoa khôi nơi trăng hoa, tự nhiên có sức hấp dẫn rất lớn.
Bằng hữu người võ giả kia cũng có chút chờ mong.
– Ta nghe nói, chỉ cần đi vào Đan phường thì có mỹ nữ đón tiếp.
“Ha ha ha.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Rất nhanh, bọn họ đi vào Đan phường, quả nhiên, khu nghỉ ngơi đứng một đám mỹ nữ tướng mạo bất phàm, tú sắc khả xan.
– Cực phẩm nha.
Bằng hữu nhếch miệng cười rộ lên.
– Đừng kích động.
Võ giả thẳng tắp sống lưng, nói:
– Tận lực bảo trì phong độ, không phải vậy sẽ để cho các mỹ nữ nghĩ rằng chúng ta là kẻ xấu.
– Không sai.
Bằng hữu dừng cười, thẳng tắp thân thể, giả bộ nho nhã lễ độ, nghĩ thầm:
– Mỹ nữ, ca ở chỗ này, nhanh tới đón tiếp.
Hai người đứng ngay cửa ra vào, yên tĩnh chờ đợi mỹ nữ đón lấy, nhưng đứng nửa ngày, những mỹ nữ kia vẫn tụ tập ở khu nghỉ ngơi, chưa từng nhìn qua.
Sắc mặt hai người khẽ biến, người sống lớn như vậy, chẳng lẽ các nàng không thấy được a?
“Khục.”
Võ giả ho khan vài tiếng để các mỹ nữ phát hiện mình tồn tại.
Đáng tiếc.
Vẫn không bị chú ý.
Võ giả không nhịn được, sau đó Khụ khụ khụ ho khan thêm vài tiếng.
Nói thật.
Âm thanh rất lớn, bên ngoài cũng nghe được.
Nhưng những mỹ nữ kia vẫn thờ ơ, mà võ giả còn sụp đổ thầm nghĩ:
– Tất cả Mỹ nữ đan phương này chẳng lẽ đều bị điếc?
“Khụ khụ!”
“Khụ khụ khụ!”
Võ giả không cam tâm, tiếp tục ho khan đến đỏ mặt tía tai.
Trời không phụ người có lòng, các mỹ nữ đang đứng ở khu nghỉ ngơi rốt cục cùng nhau quay đầu lại.
– Huynh đệ, các mỹ nữ muốn đi qua.
Người võ giả kia thấp giọng nói.
Bằng hữu hơi hơi ngẩng đầu, mở quạt giấy bày làm ra bộ dáng công tử ca văn nhã.
Mấy mỹ nữ xoay người, mắt hạnh trừng trừng nói:
– Bên trong Đan phường không thể lớn tiếng ồn ào!
Dát.
Hai người trợn mắt đứng hình.
Không phải nói Đan phường mỹ nữ rất nhiệt tình à, sao ai cũng dữ như vậy!
Nhưng vào lúc này.
Bọn họ thông qua khe hở chúng nữ dịch ra nhìn thấy một người thanh niên ngồi trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
– Chân công tử, mời uống trà.
Một mỹ nữ vui cười nâng trà.
– Ừm.
Vân Phi Dương rất có phong phạm gật đầu, hai mỹ nữ gã khác bên cạnh thì bóp vai cho hắn.
Vũ giả kia và đồng bạn hắn thấy thế, khóe miệng co giật.
Đều là khách hàng, chúng ta tới, các mỹ nữ trừng mắt mắt dọc, người ta lại oanh yến vòng quanh, thân mật hầu hạ?
Hai người đã không tệ.
Bi kịch nhất không ai qua được các võ giả vào Đan phường trước Vân Phi Dương.
Khi mỹ nữ tiếp đãi ý thức được người tới là Chân công tử, trực tiếp gạt mình sang một bên, tất cả đều hầu hạ hắn.
Mấy ca đứng tại chỗ, nhìn Vân Phi Dương như chúng tinh phủng nguyệt được các mỹ nữ quay chung quanh đưa trà, đấm lưng, hiện ra thần sắc hâm mộ.
Đương nhiên.
Sau khi hâm mộ ngắn ngủi.
Bọn họ nghe ba chữ Chân công tử cũng trong nháy mắt nhớ ra, con rể Trầm gia lưu truyền khắp Tiểu Thần Giới, Chân Đức Suất!
Nhất định là hắn!
Không phải vậy, còn có ai sẽ để cho tiếp tân Đan phường dùng quy cách cao như thế hầu hạ, khách hàng còn không thèm đi chiêu đãi!
Trời của ta ơi.
Đại nhân vật đó!
Hô hấp mọi người dần trở nên dồn dập.
Con rể Trầm gia tựa như một tòa đại sơn không thể với tới đối với phổ thông võ giả!
– Ta phải trở về thông báo Gia chủ.
Một võ giả của gia tộc nội thành vội vàng rời đi, muốn báo sự việc Chân công tử cho Gia chủ.
Võ giả gia tộc khác cũng nhanh chóng rời đi, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về gia tộc.
Kim gia.
Gia chủ Kim Phúc Toàn ngồi ở đầu vị đang nói sinh ý cùng chưởng quỹ Đan phường, Đào Vạn Lợi.
Một người là Thủ phủ Quan Dương thành, một người là chưởng quỹ Đan phường, khẳng định có rất nhiều hợp tác làm ăn.
Đào Vạn Lợi cười nói:
– Nhóm dược tài này giá 200 vạn linh thạch, làm phiền Kim gia chủ để tâm thêm.
Kim Phúc Toàn cười nói:
– Kim gia ta sẽ dùng hết khả năng trong thời gian nhanh nhất đưa nhóm dược liệu này đến Đan phường.
Đào Vạn Lợi yên tâm, dù sao song phương hợp tác đã không phải lần một lần hai. Hắn đứng lên nói:
– Đào mỗ trước hết cáo từ.
Kim Phúc Toàn nói:
– Đào chưởng quỹ là khách quý, còn mời lưu lại dùng rau dưa.
– Cái này…
Đào Vạn Lợi hơi trầm ngâm, vốn muốn sảng khoái đáp ứng thì thấy công tử nhà họ Kim tức hổn hển xông tới.
Kim Phúc Toàn quát lớn:
ế ể ố- Lương Ngọc, cha đang tiếp khách, con vô lễ xông vào như vậy còn thể thống gì!
– Cha!
Kim Lương Ngọc ủy khuất nói:
– Nhi tử bị hố ở Đan phường!
Đào Vạn Lợi khẽ nhíu mày.
Đan phường ta từ trước đến nay kinh doanh thành tín, tiểu tử này đột nhiên nói như vậy là tại hủy danh dự Đan phường nha.
Kim Phúc Toàn thì cả giận nói:
– Xú tiểu tử, con nói bậy bạ gì đó!
Kim Lương Ngọc như ý thức được câu nói của mình dễ gây hiểu lầm, vội kể lại chuyện mình bị Vân Phi Dương hố.
Khi biết rõ con trai bị một người trẻ tuổi hộ lấy 100 vạn linh thạch mua đan dược chỉ có giá 50 ngàn, lão vịn ghế, vừa tức vừa cả giận nói:
– Ngươi…ngươi tên phá của này!
Hắn rất có tiền.
Nhưng một trăm vạn không phải con số nhỏ!
Đào Vạn Lợi thầm nghĩ:
– Chủ nhà họ Kim sao lại sinh ra một nhi tử ngu ngốc như thế, người ta tùy tiện một lừa gạt đã để hắn mất một trăm vạn linh thạch.
– Cha.
Kim Lương Ngọc đau khổ nói:
– Người nhất định phải đòi công đạo cho nhi tử!
Kim Phúc Toàn nói:
– Tiểu tử kia hiện còn ở Đan phường?
– Hẳn là còn!
Kim Lương Ngọc bực tức đáp.
Kim Phúc Toàn nhìn qua nói với Đào Vạn Lợi.
– Đào chưởng quỹ, người kia lừa nhi tử ta 100 triệu linh thạch, ta muốn để hắn trả giá đắt.
Đào Vạn Lợi nói:
– Kim gia chủ, người kia đang trong Đan phường ta thì chính là khách hàng của ta, ông cũng không thể làm loạn.
– Ta hiểu rõ.
Kim Phúc Toàn lạnh lùng nói:
– Ta mời hắn ra khỏi Đan phường.
Đào Vạn Lợi nói:
– Kim gia chủ, chuyện này Đan phường ta cũng có không ổn, như vậy đi, ta sẽ trả lại c chín mươi lăm vạn linh thạch cho ông.
Đan phường từ trước đến nay kinh doanh thành tín, Kim Lương Ngọc bị người hố, nếu Đan phường thu cũng sẽ để người ta chỉ trích.
Đương nhiên, càng nhiều vẫn xem ở phân thượng làm ăn thường xuyên cùng Kim gia.
Kim Phúc Toàn chắp tay nói:
– Kim mỗ cám ơn.
Đào Vạn Lợi nói:
– Còn về người trẻ tuổi cố tình nâng giá, chỉ cần đi ra khỏi cửa tiệm thì không còn quan hệ với Đan phường ta.
Kim Phúc Toàn chắp tay.
– Đào chưởng quỹ xin yên tâm, dược tài nhóm sau dù chất lượng hay giá cả tuyệt sẽ khiến ông hài lòng.
Đào Vạn Lợi cười.
Không hổ là lão giang hồ trên thương trường, mình phối hợp như thế lập tức hiểu ý ngay.