Phong Thần Châu - Chương 7753:
Liễu Nhược Bạch cười sảng khoái: “Tiếp đến sẽ có trưởng lão dẫn các ngươi đi lĩnh lệnh bài của riêng mình, đồng thời sắp xếp nơi dừng chân cho các ngươi đàng hoàng, tất cả thông tin cần chú ý đều nằm trong sổ tay đệ tử. Ở học viện Thánh Hoàng này, nếu như nghe theo quy tắc thì có thể sẽ chết, nhưng không làm theo quy tắc thì chết là cái chắc!” Tuân theo quy định có thể sẽ chết! Nhưng không tuân theo quy định thì nhất định sẽ chết! Đúng là… thẳng như ruột ngựa mà.
Lúc này, Liễu Nhược Bạch vẫy vẫy tay, lập tức có một người đàn ông trung niên tiến lên.
“Ngụy trưởng lão, dẫn bọn họ đi nhận lệnh bài đi!” “Rõ!” Ngụy trưởng lão kia đi tới trước mặt hai mươi người rồi dẫn bọn họ tiến vào sơn cốc sâu hun hút… Sơn cốc này chiếm diện tích rất lớn, từ ngoài vào trong chia ra bốn khu vực vừa vặn dành cho bốn vòng thi đấu, đi tới nơi sâu nhất sẽ có một lối đi dẫn khỏi đây.
Lúc này, Liễu Nhược Bạch nhìn theo bóng lưng hai mươi người kia rời đi, cười nói: “Thiên phú của Tây Hoa Nguyệt đó cũng khá lắm”.
“Còn tên Tần Ninh kia… chẳng biết thực lực của hắn thế nào, nhưng hiếm ai gan góc, sáng suốt và có tâm thế như hắn lắm. Ta rất thích người tên Lý Nhàn Ngư bên người hắn…”, thế rồi Hứa Thất Nguyên lạnh lùng giội nước lạnh: “Đó là người do Chiến Thần lâu đẩy qua đấy”.
“Thế thì sao?”Liễu Nhược Bạch tỏ ra ái ngại: “Dụ địch theo mình là được”.
Hứa Thất Nguyên không nói gì, xoay người rời đi.
“Ngươi đi đâu thế?” “Uống rượu!” “Dẫn ta theo với!” “Ai cho!” Đ Mà Hứa Thất Nguyên thì dứt khoát t chối.
Liễu Nhược Bạch nhịn lắm nhưng rồi vẫn phải trách cứ: “Uống uống uống, uống đến say quắc cần câu luôn đi! Bây giờ ai cũng biết viện trưởng ngoại viện đều do Liễu Nhược Bạch ta đây phụ trách, còn Hứa Thất Nguyên ngươi thì sắp bị quên lãng luôn rồi”.
“Thế thì vừa khéo, ta cũng chán cái chức viện trưởng này lắm rồi!” Hứa Thất Nguyên vừa dứt lời thì bước lên một bước, chỉ nhoáng lên vài cái đã biến mất tăm… Liễu Nhược Bạch thở dài, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Phiền phức thật, hết thất đại bá chủ tới các phe thế lực khác, ngày nào cũng đấu tới đấu lui như thế bộ không thấy phiền hả?
Ta thì phiền chết đi được!” Liễu Nhược Bạch lắc đầu rồi rời đi luôn.
Lúc này, đám người Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư và Tây Hoa Nguyệt đi theo vị Ngụy trưởng lão kia rời khỏi sơn cốc, tiến về phía Học viện Thánh Hoàng rất rộng lớn, những ngọn núi mọc san sát nhau, lầu các, cung điện, võ trường, nơi nghỉ chân, vân vân nhiều vô kể, trải dài ít nhất mười mấy dặm, thậm chí có thể nói đây là một tòa thành trì mênh.vn mông.
Thiên viện! Nội viện! Ngoại viện! Phổ viện!
Tứ đại viện này chính là khu vực trung tâm của học viện Thánh Hoàng.
Trong đó chiếm nhiều nhất là đệ tử phổ viện, môi trường và điều kiện nơi ở bình thường, đãi ngộ cũng chẳng có gì đặc biệt.
Đệ tử có thân phận và địa vị cao nhất đương nhiên là đệ tử thiên viện, ai nấy đều có cảnh giới Vô Ngã, hơn nữa sống một mình ở một ngọn núi có thể chiêu mộ đệ tử phổ viện, ngoại viện đến cư ngụ ở đỉnh núi của mình và phục vụ cho mình.
Bên cạnh đó, thân phận và địa vị của đệ tử nội viện cũng cao không kém.
Có điều hiện tại học viện Thánh Hoàng ngư long hỗn tạp, tranh đấu không ngớt, chẳng biết rốt cuộc có những mối nguy hiểm nào đang tiềm tàng trong học viện khổng lồ này…