Phong Thần Châu - Chương 7746:
Trong đám người kia, nữ đệ tử cầm đầu thuộc Tây Hoa Thiên cung là kiệt xuất nhất.
Nữ tử này mặc một bộ váy đầm dài màu xanh lam, bên ngoài mặc một bộ nhuyễn giáp sát người bảo vệ ngực, tay và đầu gối, dung nhan mỹ lệ mà trong trẻo, khí chất hiện ngang, lại thêm cảnh giới Chân Ngã tầng bảy tạo ấn tượng về mày liễu mạnh mẽ không kém cạnh cánh mày râu.
Hơn nữa, lúc này, Huyết Vân Sênh, Vũ Oánh và những đệ tử cảnh giới Chân Ngã tầng năm, tầng sáu dẫn đầu các phe khác đều phòng thủ chắc chắn.
Chỉ có nữ tử này và Lý Nhàn Ngư là xông thẳng vào bầy thiên nguyên thủ mà thỏa sức chém giết.
Giờ phút này, nữ tử kia nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, thẳng thừng hỏi: “Ngươi tên gì?” “Lý Nhàn Ngư!” Lý Nhàn Ngư thở hồng hộc, mặt mày tái mét.
Nữ tử nói tiếp: “Ta tên là Tây Hoa Nguyệt, đến từ Tây Hoa Thiên cung, ngươi chống đỡ được đến tận lúc này đã là lợi hại lắm rồi, đừng cố cậy mạnh!” Lý Nhàn Ngư nhìn lướt qua Tây Hoa Nguyệt, lập tức phản đối: “Không được, sư tôn nói ta phải kiên trì đến khi đột phá giới hạn mới thôi Sư tôn?
Tây Hoa Nguyệt nhìn sang Tân Ninh ở cách đó không xa.
Hiện giờ Tân Ninh đã tách ra với đệ tử các thế lực khác, một mình đứng ở một góc sơn cốc song tất cả thiên nguyên thú trong sơn cốc này lại không có con nào bén mảng tới chỗ hắn, cảnh tượng ấy trông rất kỳ quái.
Nàng ta vừa phân tâm thì bỗng có một con mãng xà vồ tới Lý Nhàn Ngư, chẳng mấy chốc nó đã tới trước mặt hắn ta và hả cái miệng to như chậu máu ra cắn.
Lý Nhàn Ngư chẳng nói chẳng rằng, bàn tay nắm chặt, một đạo dấu ấn mạnh mẽ giáng xuống.
Bành… Dấu ấn đánh xuống, đập cho đầu con mãng xà đổ máu đầm đìa, nhưng Lý Nhàn Ngư cũng bị tác động ngược lại, đẩy lùi, ngã xuống đất đi Một con chó sói lông xanh đã chờ sẵn dưới mặt đất nhân cơ hội nhào tới.
Đúng lúc này, bóng người Tây Hoa Nguyệt chợt lóe. Nàng ta bổ một kiếm ra, chém con cho sợi lông xanh thành hai hướng “Da ta!” Lý Nhàn Ngư nói với vẻ hơi bối rối.
Thấy Tần Ninh ở gần đó không nhìn mình bằng ánh mắt trách cứ, Lý Nhàn Ngư tập trung tinh thần một lần nữa.
Lúc này, Tây Hoa Nguyệt lại nói: “Đây là lần đầu tiên ta thấy có đệ tử tu vi còn cao hơn cả sư tôn đấy, mà trông có vẻ ngươi rất sợ hắn nhỉ?” “Là tôn kính chứ không phải sợ!” Đọc tiếp tại Lý Nhàn Ngư vội vàng đính chính lại: “Sư tôn ta không hề yếu chút nào đâu, mặc dù chỉ là cảnh giới Chân Ngã tầng hai nhưng kể cả một người đã vào tầng bảy như ngươi cũng chưa chắc đã là đối thủ của người đâu”.
Đ Giờ phút này, Tần Ninh ở cách đó không xa nghe thấy câu này thì vẻ mặt trở nên kỳ lạ.
Thằng nhỏ này ngốc ghê, chẳng biết lựa lời mà nói gì cả.
Dù gì người ta cũng vừa cứu ngươi một mạng, ngươi không biết ơn người ta thì thôi, đẳng này còn tâng bốc sư tôn mình, chê bai người ta?
Đúng như hắn đoán, Tây Hoa Nguyệt vừa nghe hắn ta nói vậy thì hậm hực nói: “Ngươi có xảy ra chuyện gì thì ta cũng không quan tâm đâu Bị Lý Nhàn Ngư nói một người có cảnh giới Chân Ngã tầng bảy như mình không sánh bằng một kẻ cảnh giới Chân Ngã tầng hai, dĩ nhiên tâm trạng của Tây Hoa Nguyệt vô cùng khó chịu rồi.
Lý Nhàn Ngư gãi đầu một cái, hắn ta lại nói gì sai sao?
Nhưng đúng là vậy thật mà!