Huyền Lục - Chương 923
Cực Tây, Đế Đô.
Vào giờ phút này, mưa xuân đã trôi qua ba ngày, binh lực của Ngũ Đại Ma Đạo đã tập trung tề tụ đầy đủ tại Đế Đô. Trên người mỗi binh sĩ đều mang một loại y phục giống hệt nhau, ký hiệu thuộc về loại tề tụ của năm đại thế lực. Số lượng binh lính nhiều đến mức không cách nào hình dung, tu vi mạnh yếu có đủ. Vào giờ phút này, nhất mạch Ma Đạo ngắm nhìn toàn cảnh từ trên không, trong lòng mỗi người đều có những tâm tư nhất định.
“Nghiêm lão quỷ, Hoan Tông các ngươi không còn người nào mạnh hơn sao?”, một tu sĩ khoác đầy xương sọ trên người cười ha hả, ngữ điệu bất thiện rõ ràng. Nghiêm Chấn Khoan ở cách lão không xa liền híp mắt lại nhưng cũng không đáp làm gì. Bởi lão không muốn quấn thân vào bên trong mớ hỗn độn này.
Trong số các đại diện nhất mạch Ma Đạo, lão đúng là người yếu nhất, tu vi chỉ mới Quy Nguyên cảnh đỉnh phong, khoảng cách đến Hư Linh vẫn còn một khoảng nhỏ. Nhưng một khoảng nhỏ đó lại đại biểu chênh lệch cực kỳ xa về ngộ đạo. Nếu các bên phát sinh mâu thuẫn rồi đánh nhau, lão tuyệt đối là người đầu tiên bị đánh chết, vì vậy, chỉ cần có thể nhẫn nhịn, lão liền cắn răng nhẫn nhịn.
“Một đời lại không bằng một đời, Hoan Tông các ngươi xuống cấp rồi”, tu sĩ khoác đầy xương sọ kia lại khinh miệt thêm một tiếng. Nghiêm Chấn Khoan vẫn nhịn, hai mắt cố biểu lộ bình đạm nhìn lấy toàn quân ở phía dưới. Tựa như đang biểu thị lão để tâm đến đại cục nhiều hơn là mấy chuyện bông đùa không có chủ đích gì như vừa rồi.
“Khô Cốt lão đầu, quanh năm sống trong hầm mộ khiến ngươi thiếu hơi người hay sao mà nhiều lời vậy?”, một thanh âm âm u khác vang lên, là của một nữ tử, khí tức của nàng rất mạnh, là Hư Linh cảnh như mấy người khác, chỉ là xung quanh nàng tồn đọng một luồng hắc vụ tà môn kinh người.
“Triệu lão thái bà, lo chuyện của Quỷ Môn của các ngươi trước đi, hành tung của các ngươi những năm này thất thường lắm đấy”, Khô Cốt híp mắt lại nhìn nàng, ngữ khí chứa đựng đầy ý vị khó hình dung được.
Bất quá những người ở đây đều hiểu. Hành tung của Quỷ Môn những năm này quá mức quỷ dị, số lượng cao thủ xuất sơn tiến về Tam Vực nhiều vô cùng, mặc dù trở về không lâu sau đó nhưng cứ đều đặn ra vào như vậy liền khiến những thế lực khác sinh nghi.
“Không ảnh hưởng đến đại cục là được, bản môn làm việc gì cũng không có nghĩa vụ đi báo cáo với các ngươi”, Triệu Thiến cười lạnh, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Khô Cốt như một tên ngu xuẩn.
“Hi vọng thế đi”, Khô Cốt cười vang đáp.
“Được rồi, đại chiến trước mắt, các ngươi còn hơi cãi nhau?”, lão đầu mang huyết bào lắc đầu.
“Tả Giáo Chủ, cứ kệ bọn họ đi, tập trung quá lại hoá dở, dù sao giai đoạn đầu này cũng chưa đến lượt chúng ta ra tay”, Hắc Dạ Ma Tôn nhàn nhạt đáp, ánh mắt lạnh tanh như băng hàn nhìn về phía Đế Đô, tựa như muốn nhìn thấu những gì đang diễn ra bên trong cung điện.
“Hắc Dạ Ma Tôn vẫn như ngày nào, lão phu hiếu kỳ đấy”, Tả Giáo Chủ cười bảo.
“Nhất mạch Ma Đạo chung đụng đã lâu, ta ngươi cũng không phải gặp mặt ngày đầu, hà cớ gì phải úp úp mở mở”, Hắc Dạ Ma Tôn liếc mắt nhìn đối phương, hai tay chắp sau lưng.
“Tuy biết lão đầu ngươi tu hành Vô Tình đạo nhưng lão phu vẫn luôn thắc mắc rốt cuộc phải gặp chuyện gì thì ngươi mới có thể động tâm. Dù sao, ngươi cũng chưa thể đi quá xa trên con đường tu đạo”, Tả Giáo Chủ mỉm cười.
“Vấn đề ngươi thắc mắc . . . cũng chính là vấn đề ta thắc mắc bấy lâu nay”, Hắc Dạ Ma Tôn bình tĩnh nói, ngụ ý là không có sự tồn tại nào có thể khiến lão phải biến sắc. Tả Giáo Chủ này quá mức tuỳ tiện, dù chung đụng nhiều năm nhưng lão vẫn không thích cái kiểu ‘hết sức khó chịu’ của lão đầu này.
“Chậc, nói chuyện với ngươi thật khó, phải gì Bạch Dạ Ma Tôn ở đây liền tốt”, Tả Giáo Chủ bật cười ha hả. Bộ dạng tựa hồ bắt đầu có xu hướng giống với Khô Cốt lão đầu như trước.
Hắc Dạ Ma Tôn liếc mắt nhìn lão, trong lòng vẫn bình thản như cũ, tựa hồ không chịu chút ảnh hưởng nào từ ngôn từ cố tình kích động của đối phương. Lão tu là Vô Tình đạo, chân chính vô tình, cho dù trời sập cũng không làm lão biến sắc nổi. Mặt khác, lão không có tâm tư đi để ý Tả Giáo Chủ, sự tập trung của lão từ đầu đến cuối vẫn luôn hướng về cung điện bên trong Đế Đô. Đại quân của nhất mạch Ma Đạo đã tề tụ tại đây rồi, chỉ cần Quốc chủ bên trong phát lệnh thì tất cả sẽ di chuyển ngay lập tức.
Đổi lại ngày trước, lệnh của Quốc chủ thực sự không đáng nhìn nhưng từ lúc Hoan Tông nắm quyền điều khiển Đế Đô, Quốc chủ đã có quyền uy hơn rồi. Chí ít, trông ra dáng một hoàng đế hơn. Bất quá mấy quyết định quan trọng ảnh hưởng toàn cục lại chẳng đến lượt Quốc chủ quyết. Nghĩ lại thì có phần bi ai nhưng Quốc chủ nên cảm thấy mừng vì chuyện đó. Nhúng tay càng sâu, chết càng không đẹp mắt.
Vào ngay lúc lão đang suy tư này, một bóng người đột nhiên vụt ra từ cung điện rồi hướng thẳng lên thiên không, hoàng uy bàng thân mạnh mẽ không từ ngữ nào hình dung nổi. Là Quốc chủ.
“Đến rồi”, Hắc Dạ Ma Tôn nhàn nhạt nói. Nghe vậy, đám người Tả Giáo Chủ, Khô Cốt, Nghiêm Chấn Khoan cùng Triệu Thiến liền nhìn về hướng đó, thần sắc lãnh đạm vô cùng. Hiển nhiên, bọn hắn không xem trọng Quốc chủ lắm, dù sao chênh lệch tu vi song phương vẫn rất cao. Cực Tây chỉ nhìn kẻ mạnh, không nhìn hoàng quyền.
“Giờ lành đã đến. Giương cao ngọn cờ của Đế Quốc, tiến về phương đông, cho Chính Đạo cùng Hoàng triều biết chúng ta đã trở về”, Quốc chủ lạnh nhạt nói, hai tay chắp sau lưng, bộ dạng ngạo nghễ ngắm nhìn thiên hạ, tầm mắt phóng rộng đến vạn dặm. Đương nhiên, chỉ mang tính tượng trưng. Lấy tu vi yếu kém của hắn, phóng mắt ngàn dặm đã cực khổ, nói gì đến vạn dặm.
“Toàn quân . . . xuất kích–!!!”, ngay sau đó, Quốc chủ quát vang một tiếng, hoàng nguy tỏa ra xung quanh, buông xuống bên dưới mà hoá thành một cỗ khí tức thúc đẩy sĩ khí.
Nhiệt huyết được dâng trào, đám binh sĩ ngay lập tức giương cờ, giương vũ khí lên cao mà rống một tiếng dài. Thanh âm hiệu lệnh của các bậc tướng quân vang lên ngay sau đó, toàn bộ đại quân lập tức di chuyển, phi chu bay đầy trời uy thế đã không thể nào cản.
Cùng lúc đó tại bên trong cung điện, năm vị bá chủ Cực Tây cùng nhau ngồi lại một bàn tròn, ở giữa là địa đồ của Đại Lục, bên trên có rất nhiều quân cờ đã được đưa đến những vị trí nhất định. Ma Đế nhẹ nhàng xoa chòm râu của mình rồi đẩy một quân cờ lên phía trước.
“Tính toán thời điểm, Chính Phái ắt hẳn đang dàn quân đợi chúng ta đến. Trận đầu sẽ tương đối cam go đây. Bên Thái Huỳnh gia thế nào rồi?”, lão hỏi.
“Đã bàn với đương đại gia chủ, bọn hắn sẽ cho chúng ta mượn một con đường, tuy rằng không lớn lắm nhưng có thể thông qua đó để tiến về phía Địa Cung”, Quỷ Thần bảo.
“Thái Huỳnh gia trả lời thế nào về đề nghị của chúng ta?”, Ma Đế hỏi tiếp.
“Tùy tình hình mà bình xét”, Quỷ Thần nhàn nhạt nói.
Nghe vậy, mấy vị bá chủ liền bật cười rồi lắc đầu, cũng không bất ngờ với quyết định này của Thái Huỳnh gia, xem như bọn hắn đem đề nghị này đi các đại gia tộc khác thì câu trả lời vẫn thế thôi. Thậm chí, trước khi liên hệ Thái Huỳnh Gia, bọn hắn còn từng liên hệ Cổ Lâm Trương Thị, đáng tiếc, đối phương từ chối thẳng mặt không cần lưu ý đến các điều kiện.
“Không sao, bọn hắn sẽ phải suy nghĩ lại thôi”, Giáo Hoàng nhàn nhạt nói.
“Mấy vị lão tổ nắm chắc đánh giết Đại Địa chân nhân chứ?”, Ma Đế hỏi.
Đại chiến Chính – Ma là xu thế không thể tránh, sớm muộn gì nó cũng sẽ xảy ra, vấn đề duy nhất mà nhất mạch Ma Đạo phải đối đầu là làm cách nào xử lý Đại Địa chân nhân. Trận chiến này nhìn từ đầu đã thấy không cân bằng, không phải vì Thập Đại Chính Phái có nhiều thế lực hơn mà là vì bọn hắn có Đại Địa chân nhân. Người này quá mạnh, không thể giữ lại được. Trước khi trận chiến đỉnh cao đến, bọn hắn phải giết chết Đại Địa chân nhân. Mà cơ hội tốt nhất chính là lúc mở đầu cuộc chiến này.
“Thứ chúng ta lấy được từ Trụ Đô tương đối nghịch thiên, trước mắt chỉ có Thuế Phàm mới khống chế được. Dù không thiên về ngạnh kháng nhưng ta đã tự mình thử qua. Trong mười chiêu, nó hoàn toàn đánh lui được ta, lại thêm mấy chục chiêu liền khống chế triệt để. Qua trăm chiêu, ta chắc chắn chết. Xem như Đại Địa chân nhân cường hoành hơn thì cũng không thể chống chịu qua ngàn chiêu”, Giáo Hoàng bình tĩnh nói.
Nghe vậy, Ma Đế cùng những người khác không khỏi giật mình. Trong ngũ đại bá chủ, Giáo Hoàng có thực lực mạnh nhất mà còn không chịu nổi trăm chiêu, đổi lại bọn hắn ắt phải thấp hơn một chút. Thậm chí, Diêm La kém nhất còn không chắc có chịu nổi tám mươi, chín mươi chiêu không nữa.
“Có điều, mấy vị lão tổ xuất thủ sẽ không khiến mấy lão già bên kia để ý chứ?”, Hoan Chủ hỏi.
“An tâm, xuất động chỉ có lão tổ Nhập Phàm. Đại Địa chân nhân là Động Thiên cảnh, về mặt bằng chung cũng được xem là tương xứng. Đương nhiên, mấy vị lão tổ cũng đã bố trí để mấy lão quái vật bên kia bận tay. Kéo dài chút thời gian là có thể giết được”, Giáo Hoàng mỉm cười đáp.
“Ngoại trừ thứ đó, chúng ta còn bài tủ nào khác không?”, Hoan Chủ cau mày.
“Ngươi vẫn cẩn thận như ngày nào, nhưng yên tâm đi, mấy vị lão tổ tự có phân tấc”, Giao Hoàng bật cười nói.
“Hi vọng vậy đi”, Hoan Chủ lạnh nhạt đáp.
Nàng chưa từng đánh với Đại Địa chân nhân bao giờ nhưng đã từng đánh với Thần Hành chân nhân một trận. Lão già đó cực kỳ nhanh, muốn đánh bại là chuyện không thể nào. Nghe đồn năm xưa lão đánh không lại Đại Địa chân nhân, như vậy cũng đủ hiểu sức mạnh kinh người của thiên hạ đệ nhất nhân. Chuẩn bị thêm hậu thủ chưa bao giờ là chuyện thừa. Có điều, nếu Giáo Hoàng đã tự tin thế thì cứ mặc thôi, trách nhiệm cũng không quy lên đầu nàng.
“Chuyện của Đại Địa chân nhân đến đây thôi, chúng ta nên tính toán Dạ Ma một chút, mới đầu thế này, bọn hắn sẽ không vui đâu”, Ma Đế bật cười nói.
“Không vui cũng vậy thôi”, Diêm La cười lạnh.
Nhất mạch Ma Đạo trù tính mấy trăm năm liền, kèo này không chơi được liền dùng kèo khác đến tiếp, bọn hắn chưa bao giờ thiếu cách.
Dạ Ma cùng Quan Nhân Các muốn ngăn sao?
Cứ việc.
. . .
. . .
PS: Nghèo bền vững, nghèo bền vững, nghèo bền vững. Chuyện quan trọng phải nói ba lần. Cầu Donate, cầu donate, cầu donate.
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!