Huyền Lục - Chương 1009
Phong bạo nổi, hàng loạt phi chu liền lắc lư. Trời đất tối sầm, không gian nứt vỡ, một vòng xoáy khổng lồ ngay lập tức hiện hữu ra bên ngoài. Uy lực huỷ thiên diệt địa đến kinh người.
Hoàng Ngưu trưởng lão, Nhật Bà cùng chư đại năng Hư Linh cảnh phát giác tình huống này mà cau mày. Di tích xuất thế sớm hơn những gì bọn hắn dự liệu. Nói đến ‘dự liệu’, Hoàng Ngưu trưởng lão không khỏi lo lắng, bởi người dẫn đội bên lão lại chưa xuất hiện.
Nếu trước đó, lão còn ung dung vì còn thời gian thì bây giờ, thần sắc của lão không khỏi có chút . . . khó coi.
“Trưởng lão, Thủ Thư đại nhân vẫn chưa đến”, một lần nữa, vị trưởng lão kia khom người báo.
“Lão phu đã biết”, Hoàng Ngưu trưởng lão không khỏi đau đầu, lão lấy tay lay trán một chút rồi trục lệnh: “Không cần đợi chân nhân nữa, tập hợp đội ngũ, chuẩn bị nhập bí cảnh. Về phần chân nhân, chỉ cần trước khi bí cảnh khoá lại, chân nhân xuất hiện là được”.
“Trưởng lão, ta vốn đến từ đầu rồi”, giữa lúc này, thanh âm của Khương Hy đột nhiên vang lên từ trên đỉnh của hắc chu.
Con ngươi Hoàng Ngưu trưởng lão có chút hơi mở mà nhìn lên trên, ở nơi đó, thân ảnh của Khương Hy và tiểu Hoàng đã ở từ lúc nào. Bộ dạng điềm nhiên quan sát vòng xoáy khổng lồ trên thiên không, không quản bên dưới đang xôn xao chuyện gì.
“Chân nhân?”, lão có chút quái gở, sau lại lệnh cho trưởng lão đó thi hành mệnh lệnh rồi tự thân lóe lên bên cạnh hắn. Sắc mặt không khỏi kỳ dị. “Chân nhân lên hắc chu từ bao giờ?”.
“Từ lúc hắc chu vào cảnh nội Nam Vực, có lẽ cũng hai ngày rồi”, Khương Hy đặt tiểu Hoàng sang bên rồi vươn hai tay lên trời, bộ dạng hết sức lười biếng, thi thoảng còn ngáp vài ba cái trông rất chán đời.
Hoàng Ngưu trưởng lão có chút câm lặng. Lên hắc chu hai ngày mà không tạo ra chút sự tồn tại nào là ý vị gì? Mà đây còn là lão đang toạ trấn nữa.
“Chân nhân, không nói đến Tàng Thiên Hạ, làm sao chân nhân có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp trận văn của hắc chu mà không tạo chút ảnh hưởng nào vậy?”, Hoàng Ngưu trưởng lão thắc mắc.
Trận văn trên hắc chu của Dạ Ma không phải hạng tầm thường, đẳng cấp của nó có thể khiến bất kỳ một đại tu hành giả Minh Tâm cảnh nào cũng phải kiêng kỵ nếu quyết định đột nhập. Mặc dù nó khó lòng giữ được cường giả bậc này nhưng cũng đủ để báo động cho lão biết mà tiến ra nghênh đón.
Đằng này, Ám Bộ tiến vào lặng yên không một tiếng đột, đến một chút lay động của trận văn cũng không tồn tại. Tựa như một ngọn gió thoảng qua vậy.
“Ta tự có thủ đoạn riêng. Nếu muốn, không một toà trận pháp nào có thể ngăn cản được ta”, Khương Hy mỉm cười đáp lại, câu trả lời tương đối qua loa.
Hoàng Ngưu trưởng lão không thu được gì nhiều từ lời này nhưng lão đại khái vẫn biết được một số thông tin. Đó là hắn có thủ đoạn bỏ qua được trận pháp. Loại thủ đoạn này có thể nói cực kỳ kinh người, nhất là với sát thủ.
Đối với người khác, trận pháp là thủ đoạn dùng để ‘đánh hơi’ cũng như ‘cảnh báo’ nguy hiểm, thậm chí là ‘trấn sát’ luôn hiểm nguy đó. Nhưng trong trường hợp này, thứ đó đã vô dụng. Điều đó cũng lý giải cho việc tại sao trong nhiều năm qua Ám Bộ chưa bao giờ thất thủ trong việc ám sát.
“Nếu chân nhân đã đến, vậy cũng nên báo cho lão phu một tiếng chứ”, Hoàng Ngưu trưởng lão thở dài, “Mấy ngày này không thiếu người gặng hỏi về chân nhân, đơn cử như vừa rồi chẳng hạn. Nếu không phải chân nhân đã ở đây thì lão phu đã báo lại cho Dạ chủ đại nhân rồi”.
“Đã để trưởng lão phải lo rồi. Ta chỉ muốn yên tĩnh để lấy lại tinh thần một chút thôi”, Khương Hy bật cười đáp lại.
Trên thực tế, hắn đã âm thầm quan sát lão suốt hai ngày nay, chỉ cần lão có động thái liên hệ với Dạ Ma song chủ là hắn sẽ hiện thân ngay lập tức. Sự tình lần này can hệ quan trọng, hắn không thể lấy tâm tư vui đùa như thường ngày mà áp đặt vào tình huống này được. Hai vị kia đang chống lưng cho hắn, nếu để bọn hắn nổi giận bất bình, thiệt thòi liền về hắn chứ ai vào đây.
“Được rồi, chân nhân đã ở đây, lão phu cũng không cần phải lo tới lo lui nữa”, Hoàng Ngưu trưởng lão thở phào đáp, sau lại nói tiếp: “Chuyện tiếp theo trông cậy vào chân nhân, lão phu đi gặp mấy lão quái vật khác trước đây”.
Vừa nói xong, lão liền hóa thành một đạo lưu quang mà phóng về phía vòng xoáy kia, ở đó đã tỏa ra không ít uy áp của các đại năng Hư Linh cảnh từ những thế lực khác.
Khương Hy nhìn theo bóng lưng lão một hồi, sau lại từ tốn đáp xuống phía dưới, ở đó đã có sẵn đội ngũ sẽ đi theo hắn lần này. Trông thấy hắn, tất cả mọi người liền đồng loạt hành lễ đầy nghiêm cẩn. Khương Hy mỉm cười gật đầu rồi nhìn lại một vài nhân vật chủ chốt.
Không ngoài ý muốn lắm, Hắc Bạch Song Sát, Từ Hồng, Hắc Nha, Thạch Nhân và Tử Mục cũng hiện thân ở đây. Tu vi bọn hắn rơi vào tầm trung. Từ Hồng đã phá cảnh, bây giờ là đại tu hành giả Hoá Anh cảnh. Nhưng ba người sau thì chưa, có điều bọn hắn lại có thủ đoạn ngăn trở không ít đại tu hành giả Hoá Anh cảnh.
Hắc Bạch Song Sát từ sớm mười năm đã phá cảnh Nguyên Anh, thành tựu một thế đại tu hành giả. Lại thêm những năm này học cách làm một sát thủ thực thụ nữa nên sự uy hϊế͙p͙ của bọn hắn liền lớn hơn bất kỳ ai.
Ngoài đội hình này thì đội ngũ viễn chinh cũng không thiếu mấy trưởng lão Định Thần cảnh lâu năm, tu vi thâm sâu, thủ đoạn ẩn tàng cũng đủ kinh người. Thông qua cảm nhận cá nhân, Khương Hy đại khái nhìn ra mấy lão già này có thể thoải mái bình an thoát khỏi ma trảo của đại tu hành giả Thần Du cảnh.
Bước vào Nguyên Anh cảnh, nếu không phải thủ đoạn thông thiên cùng nội tình kinh người thì đừng mong mỏi đến chuyện khiêu chiến vượt cấp. Khương Hy có thể làm được chuyện đó vì nội tình của hắn đủ khủng, cơ duyên của hắn cũng đủ nhiều để duy trì tình trạng ‘vượt cấp’ đó theo năm tháng.
Nhưng trên đời này được mấy người như hắn? Không được bao nhiều đâu. Chính vì vậy, thủ đoạn của mấy lão già này liền đủ kinh diễm. Tại tu chân giới cũng có thừa năng lực bảo vệ chính mình.
“Lần viễn chinh này tương đối hung hiểm, ta không dám nói chúng ta sẽ ra ngoài với toàn bộ quân số nhưng nếu tất cả đã ở đây, ta hi vọng mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý tử chiến”, Khương Hy bình thản lên tiếng.
Những người phía trước không đáp, chỉ bình lặng lắng nghe, biểu cảm như nào thì tất cả đều như một, rất tiếu dung, không màng sinh tử. Đương nhiên, có không ít người ẩn tàng đi, bởi ai cũng có khát khao sinh tồn mãnh liệt.
Thông qua Sinh Mệnh Dục, Khương Hy đại khái đã xác định được tư tưởng của những người sẽ chinh chiến cùng mình rồi. Ngoại trừ mấy lão già thân cư Định Thần cảnh lâu ngày thì những người còn lại đều có một loại nơm nớm lo sợ cái chết ở trong người. Nhất là đám người trẻ tuổi như Hắc Bạch Song Sát.
Bọn hắn vẫn đang trong giai đoạn hoàng kim của tu hành, tương lai xán lạn, tự nhiên không muốn đâm đầu vào chỗ hiểm nguy thế này. Đương nhiên, hiểm nguy là hiểm nguy chứ ẩn sau đó vẫn là cơ duyên. Bọn hắn ý thức được điều đó.
Có điều, khao khát sinh mệnh vẫn là thứ khó lòng kiểm soát được. Nó cứ như cơ chế tự vệ của một người, gặp nguy là kích phát. Mặc ai nói gì thì nói.
“Lần này, ta đảm nhận chức trách dẫn đội, tuy rằng không có nhiều kinh nghiệm, bất quá nếu có thể, ta sẽ tận lực bảo hộ các vị một mạng”, Khương nhẹ giọng nói, sau lại lấy ra hàng loạt trận bàn rồi phân biệt mỗi người một tấm. Đây là thủ đoạn hắn chuẩn bị bấy lâu nay để đảm bảo an toàn cho đội ngũ của Dạ Ma.
Dù sao, ngoại trừ tranh đoạt tài nguyên, bọn hắn vẫn có nhiệm vụ phát giác và giám thị những đối tượng có xác suất là đồng phạm của những kẻ gây hại đến đội ngũ của Dạ Ma năm đó. Đến nay, ngoại trừ Quá Giang La Hán cùng một vài người khác bị bắt về, Dạ Ma vẫn chưa tìm ra thêm người khác để truy quét ngọn ngành. Dạ Ma từ trước đến nay chưa bao giờ chịu thiệt, tự nhiên không chấp nhận cái tình trạng dở dở ương ương này.
Đám người tiếp nhận trận bàn rồi quan sát qua một lượt, nội tâm mỗi người đều có suy nghĩ riêng nhưng nhiều hơn vẫn là kinh ngạc. Bởi mỗi cái trận bàn này đều là một thủ đoạn che mắt địch nhân để bản thân tẩu thoát. Hơn nữa, phạm vi ảnh hưởng lại có thể lan rộng đến đại tu hành giả Hoá Anh cảnh đỉnh phong.
Riêng các trưởng lão Định Thần cảnh thì trận bàn của bọn hắn có chút đặc thù. Nó vậy mà là một bộ, chỉ cần thi triển cùng nhau thì ngăn cản Thần Du cảnh cũng có thừa sức. Nếu muốn, mượn sức toà phù trận hợp công này, bọn hắn giết ngược lại Thần Du cảnh cũng dễ như trở bàn tay.
Ngoại trừ Khương Hy, số lượng trưởng lão Định Thần cảnh theo vào chỉ có đúng bảy vị, vừa vặn đủ số lượng để tạo thành trận pháp không tồi. Khương Hy không định để mấy lão già này đi lẻ, dù sao, lực lượng càng phân tán, hiểm nguy lại càng nhiều.
Định Thần cảnh là giới hạn cao nhất mà di tích Cổ Quốc cho phép, vậy thì Khương Hy liền ‘biến’ lực lượng bên mình có thủ đoạn vượt tầng. Tin tưởng các thế lực khác cũng có thủ đoạn tương tự nhưng thêm thủ đoạn cũng không phải ý kiến tồi.
Mặt khác, toà trận pháp hợp công này còn có một loại tác dụng khác mà không thể công khai ra ngoài.
“Chân nhân, đây là . . .”, một trưởng lão Định Thần cảnh nhịn không được mà truyền âm.
“Ta có việc riêng cần nhờ các vị đi làm giúp”, Khương Hy mỉm cười truyền âm cho cả bảy người.
Nghe vậy, cả bảy người liền quay sang nhìn nhau rồi gật đầu. Nhờ vậy, hắn mới trực tiếp truyền âm để đưa mệnh lệnh cho bảy người. Hắn đã dẫn đội lần này thì đồng nghĩa quyền hạn của hắn là cao nhất. Lệnh của hắn liền là tối cao.
Dĩ nhiên, mấy lão già này cũng không có ý định sẽ ngỗ nghịch hắn. Dù sao tại Dạ Ma, địa vị cùng quyền lực của hắn cũng nằm tại hàng đầu. Mà mấy lão già này cũng chỉ là trưởng lão bình thường thôi. Quy củ của Dạ Ma sâm nghiêm, mấy lão già này cũng không điên mà phạm phải.
Sau khi nghe xong, sắc mặt mỗi người liền có chút ngưng trọng lại mà nhìn sau. Suy tư một hồi, một lão giả liền đại diện truyền âm lại:
“Chân nhân yên tâm, chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ”.
“Có lời này của trưởng lão, ta liền yên tâm”, Khương Hy gật đầu mỉm cười, đáy mắt lóe lên tinh quang, trong đầu nghĩ gì khó ai biết được.
. . .
. . .
PS: Nghèo bền vững, nghèo bền vững, nghèo bền vững. Chuyện quan trọng phải nói ba lần. Cầu Donate, cầu donate, cầu donate.
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!