Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2592
CUỘC SỐNG MỘT NHÀ BA NGƯỜI ( )
L lúc này huấn luyện đã kết thúc, mọi người đang thu dọn đồ đạc, Tiểu An An tay ngắn chân ngắn đi giữa nhóm người không tìm được Nhiếp Nhiên, dưới sự chỉ đường của mọi người dần dần đi lệch hướng.
Tuy đây là phạm vi an toàn, nhưng dù sao Tiểu An An cũng là một đứa bé, lại thấy xung quanh không có ai nên khóc òa lên.
“Sao cháu lại khóc?” Đột nhiên có một giọng nói vang lên sau lưng nó.
Tiểu An An ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông lạ mặt mặc áo sơ mi và quần đen, đi giày ống, tay kẹp điếu thuốc, vừa ngang tàng vừa hống hách. 4 Từ nhỏ đến lớn nó chỉ gặp những người ôn hòa hào phóng như ba, hoặc là kiểu giỏi ăn nói như chú Hàn Nghiêu chú Lý Vọng, chứ chưa từng gặp ai thế này.
Nó theo bản năng cảm thấy sợ hãi, chu môi ra khóc toáng lên.
Người đàn ông kia giật mình, cau mày, lạnh lùng quát: “Này! Không được khóc!” Kết quả… bạn nhỏ Dịch An Nhiên càng khóc to hơn.
Không biết thân thể nhỏ xíu này sao lại có sức mà khóc lớn đến thế, làm người ta đau cả đầu.
Người đàn ông kia sợ hãi vì tiếng khóc của nó, và hình như cũng phát hiện ra tầm quan trọng của sự việc rồi.
Hắn theo bản năng muốn đi đến chỗ Tiểu An An, nhưng lại nhớ ra mình đang cầm điếu thuốc nên vội ném đi rồi mới đi tới.
Nhưng người đàn ông này chưa bao giờ dỗ trẻ con nên chỉ biết đứng vỗ nhẹ lên lưng nó thôi.
Tiểu An An chưa từng thấy ai ngốc như vậy, lực tay không chỉ không dịu dàng như ba, mà ngay cả nửa câu dỗ dành cũng không có, hơn nữa còn có vẻ mất kiên nhẫn, hoàn toàn không giống ba nó luôn cười hôn nó, còn gọi nó là cục cưng “Này, đừng có được đằng chân lân đằng đầu, còn khóc nữa chú sẽ ném cháu xuống khe núi đấy.” Hắn hung dữ nói.
Tiểu An An chưa thấy ai như thế này bao giờ, rõ ràng là an ủi mình, tại sao lại nói là ném mình xuống khe núi?
Đây nhất định là người xấu!
Nó lại khóc òa lên.
Nghe Tiểu An An khóc gọi mẹ, người đàn ông kia thật sự không biết làm sao, hắn rất lo lắng tiếng khóc của con bé sẽ khiến người đi đường chú ý đến nơi này, đến lúc đó hắn sẽ xong đời.
Lần này hắn nghe nói Quân khu 9 sẽ huấn luyện ở đây nên hắn mới tới, vậy mà lại bị con nhóc này ngáng chân.
Đây là khu vực an toàn, có hai chỗ ra vào, một cái Quân khu 9 tạm thời đóng quân, một cái thì thông với một thị trấn nhỏ, con nhóc này còn khóc tiếp, hắn chỉ có thể đi.
“Được rồi được rồi, cháu đừng khóc nữa, còn khóc sẽ rất xấu, ba mẹ cháu chắc chắn sẽ không cần cháu nữa.” Hắn nửa hù dọa nửa uy hϊế͙p͙ nói với nó.
Bạn nhỏ Dịch An Nhiên nghe thấy thế vội phản bác, lúc nói chuyện cũng nức nở:
“Chú… chú nói linh tinh… ba mẹ cháu rất…
rất yêu cháu…” Người đàn ông kia nhướng mày, ngồi xổm trước mặt nó, hỏi: “Nếu như ba mẹ cháu yêu cháu, sao lại ném cháu ở đây một mình? Đây là trong núi, sói xám sẽ ăn thịt người.” “Ba mẹ cháu không ném cháu ở chỗ này đâu… là cháu tìm mẹ… không tìm được đường…” Dịch An Nhiên khóc thút thít, nghẹn ngào nói.
“Vậy chứng tỏ mẹ cháu không cần cháu nữa rồi.” Hình như người đàn ông kia cố ý trêu nó, nhưng bạn nhỏ Dịch An Nhiên di truyền gen thông minh của ba mẹ, rất giỏi phản bác: “Không phải! Chú… chứ đừng có nói linh tinh! Mẹ cháu rất yêu cháu, mẹ cháu không vứt cháu đi đâu, cháu phải đi tìm me…” Rõ ràng suy luận đâu ra đấy nhưng con bé vẫn cảm thấy tủi thân, lại khóc hu hu.
Cô bé khóc vô cùng đau lòng, có cảm giác giống như cả thế giới đều vứt bỏ nó vậy.
Người đàn ông kia nhìn khuôn mặt nhỏ bé toàn là nước mắt, cuối cùng đành phải đầu hàng.
“Được rồi được rồi, mẹ cháu không vứt cháu đi, mẹ cháu rất yêu cháu, cháu đừng khóc nữa.” Hắn nhìn phía trước, lại nhìn đồng hồ, đoán chắc là bỏ lỡ rồi nên vẻ mặt hắn hiện lên chút cô đơn và bực bội, sau đó đứng lên đỉnh đi.
Nhưng thấy con bé vẫn đứng đó khóc rất đáng thương, hắn lại phải dừng bước. Hắn thật sự chưa từng gặp đứa bé nào hay khóc thế này: “Rốt cuộc cháu định khóc bao lâu?” Nhưng bạn nhỏ Dịch An Nhiên không định để ý đến hắn, tiếp tục cúi đầu khóc.
Hắn không biết phải dỗ nó thế nào, bỗng vô tình liếc thấy bó hoa nhỏ trước ngực mình, thế là dứt khoát lấy ra dỗ nó.
“Cho cháu này, đừng khóc nữa.” Có lẽ con gái đều có chung một bệnh, đó là thấy có người tặng mình hoa thì tâm trạng đều tốt lên.
Bây giờ đang là đầu mùa hè, hoa nở rất ít, những nụ hoa màu trắng đáng yêu, còn có mùi thơm nhè nhẹ.
Nó cầm bó hoa nhỏ, cuối cùng cũng ngừng khóc.
Thấy nó yên tĩnh, người đàn ông kia đứng lên: “Cháu đi về phía trước, bên kia chắc là có rất nhiều người, cháu qua đó tìm mẹ đi.” “Chú, chú không đưa cháu đi à?” Tiểu An An chớp đôi mắt to tròn, đáng thương hỏi.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, người đàn ông kia bỗng cảm thấy hơi quen thuộc, hắn nhẫn nại trả lời: “Những người đó là người tốt, chú là… người xấu, người tốt và người xấu không thể gặp nhau, cháu tự đi đi.” Nhưng nói xong, hắn lại thầm giễu cợt mình đúng là điên, tự dưng đi lãng phí nhiều thời gian với một đứa bé như vậy làm gì chứ.
Sau đó hắn châm thuốc, rời đi.
Tiểu An An thấy hắn đi rồi, mới cầm bó hoa đi theo hướng hắn chỉ.
Đi năm sáu phút, nó đã thấy Nhiếp Nhiên mang vẻ mặt lo lắng và bất an cách đó không xa.
Nó vội vẫy tay, hô lên: “Mẹ, mẹ…” Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng nó, ngẩng phắt đầu lên, chạy qua, lạnh lùng mắng:
“Con chạy đi đâu thế, có biết chạy loạn rất dễ xảy ra chuyện không!” Không phải Tiểu An An chưa từng thấy Nhiếp Nhiên tức giận, nhưng chưa hề thấy cô nghiêm túc khiển trách mình thế này.
Hơn nữa ba không có ở bên, không có ai giúp cô bé cả.
Nó cúi đầu nói: “Con xin lỗi mẹ…” Còn lấy lòng đưa hoa cho Nhiếp Nhiên: “Cho mẹ, hoa này tặng mẹ.” Giọng nói trẻ con cộng thêm bộ dạng đáng thương, khóc đến đỏ mắt kia, nếu giờ phút này người đứng ở trước mặt nó là Dịch Sùng Chiêu, chỉ sợ đã sớm ôm hôn nó rồi.
Nhưng Nhiếp Nhiên thì sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nó như vậy.
Cô nhìn con nhóc giờ bó hoa, tưởng nó vì hái hoa mới đi lạc, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng: “Con có biết ở đây rất hoang vắng không, vì hái mấy bông hoa mà đi lạc, sẽ có bao nhiêu người lo lắng vì con?” Tiểu An An hiếm khi thấy mẹ trách cứ mình thế này, thậm chí còn không nhận lấy hoa, cảm thấy rất tủi thân: “Cái này không phải con hái, là một chú nói mình là người xấu cho con, cũng không phải vì hái hoa nên con không tìm được đường, con muốn xin lỗi mẹ… sau đó không tìm được mẹ…
mới không tìm được đường…” Nói mãi nói mãi, mắt nó lại rưng rưng. Cái miệng nhỏ nhắn chu ra, khuôn mặt như quả táo bày ra dáng vẻ tủi thân, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
“Người xấu?” Nhiếp Nhiên nghe thấy hai chữ này, vẻ mặt cảnh giác hơn mấy phần.
Sao lại có người kỳ lạ như vậy?
Lại tự xưng là người xấu, còn tặng trẻ con hoa?
Cô nhìn bó hoa trên tay Tiểu An An, con ngươi co lại.
Hoa này… sao lại xuất hiện ở đây?!
Cô nhớ hoa này ở gần khu vực nước F mới có. Nơi đó cũng là chỗ năm ấy Mạc Thừa chiếm đoạt.
Chú người xấu, hoa…
Hai chữ mấu chốt này khiến trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ không thể tin nổi.
Chẳng lẽ… chẳng lẽ là…
Cô ngồi xổm xuống, vội vã hỏi: “Là chú người xấu đó đưa con về à?” Tiểu An An lắc đầu: “Không phải, chú ấy chỉ chỉ đường cho con, chú ấy nói người xấu và người tốt không thể gặp nhau, cho nên đi rồi.” Người xấu và người tốt là không thể gặp nhau…
Câu này khiến Nhiếp Nhiên khựng lại.
Cô nhìn bó hoa nhỏ màu trắng bị gió thổi đung đưa trong tay Tiểu An An.
Im lặng mấy giây, cuối cùng Nhiếp Nhiên xoa đầu Tiểu An An, nói: “Lần sau không được chạy linh tinh nữa, biết chưa?” “Con biết rồi.” Tiểu An An ngoan ngoãn gật đầu.
“Đi thôi, ba con nhất định rất lo lắng, chúng ta trở về thôi.” Nhiếp Nhiên nói xong đứng lên cầm tay nó trở về.
Về đến nơi, Tiểu An An mới biết mình gây ra họa lớn thế nào, vì nó đột nhiên biến mất mà cả Quân khu 9 đều đi tìm nó.
Ba nó thì cuống cuồng, vừa nhìn thấy mình đã ôm chặt lấy.
Không có trách mắng, chỉ toàn an ủi và khuyên nhủ dỗ dành.
Nhiếp Nhiên thấy Dịch Sùng Chiêu không có nguyên tắc, cùng với người xung quanh cũng tham gia an ủi cô công chúa nhỏ này, chỉ có thể âm thầm lắc đầu đi ra khỏi đám đông.
Cô nhìn bó hoa bị Tiểu An An lãng quên trong tay, suy nghĩ bay xa.
Khi đó hắn cũng bị thương khắp người, chạy trốn trong núi sâu, cô còn tưởng rằng hắn đã sớm…
Không ngờ…
“Sao thế, vẫn tức giận à?” Đột nhiên, tiếng Dịch Sùng Chiêu truyền từ sau lưng tới, sau đó một đôi tay vòng qua eo cô: “Tiểu An An đã tặng hoa xin lỗi em rồi, em tha thứ cho con đi. Con cũng biết lỗi rồi, hơn nữa còn bảo đảm sau này không dám chạy lung tung nữa.” ( » Người ba này đúng là không có nguyên tắc!
Nhiếp Nhiên quay sang lườm anh: “Anh cứ chiều nó đi, đến lúc chiều hư rồi, xem anh nuôi nó cả đời kiểu gì!” Dịch Sùng Chiêu cười khẽ: “Nếu em lo lắng cho nó như vậy, sao cứ lạnh lùng trước mặt nó, vừa nãy con tủi thân lắm đấy.” “Làm nổi bật hình ảnh ba hiền của anh không tốt à?” Nhiếp Nhiên nghĩ đến bộ dạng sợ hãi nhát gan của con trước mặt mình, cong khóe miệng lên, bất tri bất giác dựa vào lồng ngực ấm áp sau lưng.
Dịch Sùng Chiêu thấy vẻ mặt cô dịu đi, cũng thở phào nhẹ nhõm, khẽ hôn lên tại cô: “Không tốt, em thương con thì nên thể hiện ra, nếu không sau này nó sẽ không thân thiết với em.” “Thân thiết với anh không phải được rồi à?” Nhiếp Nhiên dửng dưng nói.
Dịch Sùng Chiêu siết chặt tay lại, nói bên tại cô: “Nhưng anh cũng muốn để con thân thiết với em, để con biết trên thế giới này mẹ là người yêu nó nhất, cho nên không được giận mẹ, không được làm mẹ đau lòng, phải mang mọi thứ tốt đẹp trên thế giới cho mẹ.” Lúc này, ánh mặt trời ấm áp chiếu qua kẽ lá xuống mặt đất, hai người bọn họ đứng dưới tán cây, Tiểu An An phía xa đã hết khóc, cười khanh khách rồi.