Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2577
Nhiếp Nhiên gật đầu.
Vừa vào trong nhà, Nhiếp Nhiên cảm nhận được đã rất nhiều năm không có ai ở đây, chỗ vải trắng bọc trên bàn ghế phủ một lớp bụi dày.
“Anh dẫn em đến đây xem nhà là muốn chứng minh với em anh không phải người nghèo rớt mồng tơi à?” Dịch Sùng Chiêu gật đầu, đi tới trước mặt cô: “Đúng vậy, kẻo có người nào đó hối hận.” Nhiếp Nhiên bật cười.
Dịch Sùng Chiêu cũng cười: “Được rồi, thật ra anh dẫn em đến đây là muốn nói với em, anh có năng lực cho em một nơi để che mưa chắn gió.” Anh chỉ ngôi nhà, nói: “Sau này nơi đây chính là nhà của chúng ta.” “Nhà của… chúng ta?” Vẻ mặt vốn còn tươi cười của Nhiếp Nhiên hơi khựng lại, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc và không tin nổi.
Dịch Sùng Chiêu biết cô xa lạ với điều này, cũng giống như anh, anh ôm lấy eo cô, gật đầu khẳng định: “Đúng, ngôi nhà chỉ thuộc về chúng ta.” Lúc Dịch Sùng Chiêu nói đây là nhà của bọn họ, Nhiếp Nhiên nhìn căn nhà này, trong lòng có thêm cảm giác kỳ lạ.
Ngôi nhà này không chỉ là một căn biệt thự, mà là nhà của cô.
Hai kiếp làm người, cô chưa bao giờ cảm nhận được nhà là thế nào, còn bây giờ… cô đã có một ngôi nhà rồi?
“Đợi chúng ta kết hôn xong sẽ dọn vào.” Dịch Sùng Chiêu ôm cô, nhẹ giọng nói.
Nhiếp Nhiên còn chưa hoàn hồn khỏi chữ nhà đã nghe thấy anh nói kết hôn, vẻ mặt đờ đẫn.
Dịch Sùng Chiêu không được đáp lại liền khẩn trương: “Em đã nói muốn kết hôn với anh rồi.” “Em biết. Vừa nãy chỉ là…” Nhiếp Nhiên thoáng dừng lại, thấy anh nín thở nhìn mình, cô mỉm cười: “Chỉ là đang nghĩ chỉ hai chúng ta ở, liệu có lớn quá không?” Dịch Sùng Chiêu nghe thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra không phải là không muốn kết hôn với anh, mà là đã muốn nhảy qua cái bước này, muốn làm nữ chủ nhân ở đây rồi à?” Anh ôm chặt eo cô, nói: “Ai nói chỉ có hai chúng ta, đợi kết hôn rồi, anh cố gắng một chút, tranh thủ biến thành ba người.” Nhiếp Nhiên liếc phòng khách lớn xong, nói: “Ba người cũng quá lớn.” “Vậy thì bốn người.” Nhiếp Nhiên véo anh: “… Này! Em đang rất nghiêm túc đấy nhé.” “Ui da! Anh cũng rất nghiêm túc trả lời em mà.” Dịch Sùng Chiêu vô tội rên lên một tiếng.
Nhiếp Nhiên thật sự không muốn để ý đến anh, trừng anh một cái rồi đi thẳng lên tầng Dịch Sùng Chiêu vội vàng đi theo cô tham quan một vòng.
Đến khi đi xem xét xong khắp mọi nơi, Nhiếp Nhiên nói với Dịch Sùng Chiêu:
“Thật sự là quá lớn, em sợ không để ý hết được.” Trước tiên không nói chuyện cô có về đơn vị hay không, cho dù không trở về, cô cũng không muốn tốn hết thời gian vào nhà cửa.
“Yên tâm đi, không cần em lo.” Dịch Sùng Chiêu thấy cô mày chau mặt ủ, khẽ cười ra tiếng.
Nhiếp Nhiên nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ anh muốn thuê người đến dọn à?” Không phải cách này không tốt, mà là với tiền lương của hai người bọn họ, nếu thuê một người nữa thì không ổn lắm.
Trước kia hai người đều ăn cơm quân đội, không dùng tới tiền. Nhưng kết hôn rồi, bọn họ sống ở bên ngoài, cái gì cũng cần tiền.
“Hay là ông nội để lại cho anh rất nhiều di sản?” Nhiếp Nhiên đột nhiên nghĩ ra hỏi một câu.
Dịch Sùng Chiêu lắc đầu: “Anh được căn nhà này thôi, vốn dĩ căn nhà này không có phần của anh, dù sao lúc ấy anh cũng đã “chết, là Tiểu đoàn trưởng giành cho anh.” “Vậy… hay là chúng ta bán nhà đi? Dù sao nhà lớn như vậy, hai người ở cũng không hết.” Nhiếp Nhiên đề nghị.2 Dịch Sùng Chiêu vừa giận vừa buồn cười, anh đã tới mức bán nhà nuôi cô rồi à?
“Sao em cứ cảm thấy anh không nuôi được em thế?” “Thì tiền lương của anh có tí tẹo, nuôi em được à?” Nhiếp Nhiên liếc anh.
Anh chỉ là một đội trưởng Quân khu 9 mà thôi, có bao nhiêu tiền chứ.
Dịch Sùng Chiêu thấy cô xem thường mình, giận đến bật cười: “Nuôi được hay không đến lúc đó em sẽ biết, tóm lại em cứ yên tâm ở đi, không cần lo lắng chuyện quét dọn, vấn đề nhà quá lớn anh cũng sẽ giải quyết ổn thỏa.” Nhiếp Nhiên thấy anh đã sớm có suy tính rồi, vậy thì cô cũng chỉ đành nghe theo anh.