Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2554
ĐÂY LÀ BẠN TRAI TÔI
Buổi chiều, ánh mặt trời rực rỡ, Nhiếp
Nhiên ngủ khoảng hơn một tiếng thì tỉnh dậy. Sau khi rửa mặt xong, Tống Nhất Thành mang báo cáo buổi sáng đến gõ cửa phòng bệnh. Vừa vào đã thấy Dịch Sùng Chiêu ngồi ở bên cạnh Nhiếp Nhiên, anh ta đưa báo cáo cho cô: “Giáo sư nói tình hình của cô không tệ, vết thương cũng khôi phục tốt.”
“Có phải kiểm tra xong là tôi có thể xuất viện không?” Nhiếp Nhiên nhận lấy báo cáo xem một lượt.
Lần này cô đến nhà Dương Thụ chắc rồi!
Tống Nhất Thành thấy cô cười thì cũng cười theo: “Theo lý mà nói thì là thế.”
“Vậy cũng có nghĩa là tôi xuất viện rồi sẽ được tự do?” Nhiếp Nhiên lại hỏi.
Tống Nhất Thành thấy ánh sáng trong mắt cô, cảm thấy cô lại định giở trò gì đó, vì thế vẫn nhắc nhở: “Tự do thì tự do, nhưng không thể làm bậy, dù sao thân thể mới khôi phục, không được vận động kịch liệt.”
“Không vận động kịch liệt, chỉ đi đường thôi.”
“Ồ, vậy không…”
Tống Nhất Thành còn chưa nói xong đã có người gõ cửa phòng bệnh, tiếng Nhiếp Dập vang lên: “Chị! Chị có trong đó không?”
Sao cái thằng nhóc này như âm hồn bất tán thế!
Nhiếp Nhiên đau đầu đáp một tiếng, Nhiếp
Dập đi vội vào.
Vốn dĩ thấy Nhiếp Nhiên thì nó rất vui vẻ, song vừa quay sang Dịch Sùng Chiêu, vẻ
mặt nó đã trở nên khó đoán, cuối cùng hô một tiếng: “Anh rể…”
Trong nháy mắt, trong phòng yên tĩnh dị thường.
Dịch Sùng Chiều bình tĩnh lên đón, thái độ với nó cũng vô cùng thân thiết: “Đi vào ngồi đi, chị em đang khám bệnh, đừng làm phiền.”
Nhiếp Dập gật đầu, rất phối hợp.
Nhưng có phối hợp thế nào, từ vẻ mặt nó cũng nhìn ra được ít nhiều có chút không cam lòng.
Chuyện đến nước này, Nhiếp Nhiên còn không nhìn ra thì chính là kẻ ngu.
Chắc chắn là buổi trưa vị tiểu thiếu gia này bị Dịch Sùng Chiêu xách ra ngoài đe doạ dụ dỗ rồi.
Mà người đàn ông trông bề ngoài thì không có gì này đã sớm lên kế hoạch dùng một chiêu hạ gục Tống Nhất Thành.
Anh rể…
Hai chữ này không chỉ chứng tỏ Nhiếp Dập chấp nhận thân phận của anh, còn hoàn toàn bóp chết suy nghĩ trong lòng Tống
Nhất Thành.
Lợi hại!
Tống Nhất Thành cau mày lại: “Anh rể?
Chuyện gì thế?”
“Đây là bạn trai tôi.” Lúc này Nhiếp Nhiên cũng nể mặt Dịch Sùng Chiêu, nói theo tâm tự của anh.
Hai chữ bạn trai khiến trái tim Tống Nhất
Thành chùng xuống.
Anh ta không ngờ suy nghĩ mơ hồ trong lòng mình lại được chứng thực.
Mặc dù anh ta luôn biết Nhiếp Nhiên không có suy nghĩ gì với mình, nhưng khi nghe thấy cô nói người đàn ông kia là bạn trai cô, vẫn không nhịn được mà hỏi: “Cô
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
có bạn trai lúc nào? Sao tôi không biết? Sao cô không nói cho tôi?”
Nhiếp Nhiên liếc anh ta, lạnh nhạt nói: “Tôi có bạn trai hay không còn phải báo cáo với anh à?”
“Không, ý tôi không phải vậy…” Tống Nhất
Thành thấy được Nhiếp Nhiên không vui, vội vàng giải thích.
Mà đúng lúc này Dịch Sùng Chiêu đã “bố trí ổn thỏa” Nhiếp Dập cuối cùng cũng ra sân.
Anh ung dung đi tới, rất tự nhiên cầm báo cáo trong tay cô xem, hỏi: “Sao rồi, nói chuyện với bác sĩ Tống thế nào?”
“Bác sĩ nói tình hình của em rất tốt.” Nhiếp
Nhiên không vạch trần những tâm tư của anh, còn nói theo ý anh.
Dịch Sùng Chiếu thấy cô tủm tỉm nhìn mình thì ánh mắt lóe lên, khoác lấy vai cô, lúc ngẩng đầu lên đã khôi phục vẻ mặt cũ, nói với Tống Nhất Thành: “Vậy thì tốt, vốn
Tuy cả hai đều cười nhưng cho dù là ai thì cũng nhìn ra được gió giục mây vần cất giấu dưới nụ cười này.
Nhiếp Nhiên nhìn hai người, đang chuẩn bị lên tiếng định hòa hoãn bầu không khí quái dị thì thấy Tống Nhất Thành đột nhiên cúi đầu, nói với cô: “Cô nghỉ ngơi đi, lát nữa còn phải kiểm tra mấy mục nữa.”
Anh ta nói xong định rời đi, ai ngờ Dịch
Sùng Chiêu lại nói: “Tôi tiễn bác sĩ Tống.”
Nói xong hai người một trước một sau ra khỏi phòng bệnh.
anh còn đang lo nữa, nghe bác sĩ Tống nói vậy là anh yên tâm rồi.”
Tống Nhất Thành liếc vai Nhiếp Nhiên, rồi nhìn lên mặt Dịch Sùng Chiêu, hỏi cô: “Với quan hệ của hai chúng ta, chẳng lẽ không giới thiệu chút à?”
Nói xong câu này, Nhiếp Nhiên cảm nhận được vai mình bị bóp chặt hơn.
Cô như ngồi trên bàn chông.
Tống Nhất Thành này cố ý!
Đang yên đang lành nói thể làm gì?
Nhiếp Nhiên ổn định lại cảm xúc, giới thiệu đơn giản: “Dịch Sùng Chiêu, đội trưởng Quân khu 9, bạn trai tôi.”
“Đội trưởng Dịch, chào anh.” Tống Nhất
Thành chủ động đưa tay ra.
Dịch Sùng Chiêu cũng bắt tay anh ta, cười:
“Chào anh.”