Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2538
TẠI SAO MỌI NGƯỜI ĐỀU PHẢI GIÚP CÔ TA?!
“Ý ngài là cô ta vô tội, đúng không?”
Cổ Lâm không phải kẻ ngốc, Lý Tông Dũng nói là chứng minh Nhiếp Nhiên trong sạch chứ không phải chứng minh cô phạm tội, chỉ riêng sự khác biệt này đã thể hiện ông nghiêng về Nhiếp Nhiên hơn.
Lý Tông Dũng nhìn ra được cô ta kích động, mà vì sự kích động này đã tiết lộ ra rất nhiều sơ hở.
Nhưng lúc này để ý những thứ đó đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa.
Ông muốn Cổ Lâm biết rõ chân tướng sự thật.
“Mẹ cô có nói với cô là Nhiếp Nhiên liều mạng truyền máu cho cô không?”
Cổ Lâm cười châm biếm: “Chẳng lẽ cô ta không nên liều mạng truyền máu cho tôi à? Cô ta nên đền mạng cho tôi!”
Nếu không phải vì Nhiếp Nhiên, sao cô ta phải chịu khổ trong bệnh viện!
Nếu không phải vì Nhiếp Nhiên, sao cô ta lại biến thành dáng vẻ đáng ghét này!
Giống như một con hề!
Đều là vì Nhiếp Nhiên…
Đều vì Nhiếp Nhiên, tất cả những thứ này đều là do Nhiếp Nhiên ban tặng!
Cô ta càng lúc càng tức giận, tay cũng siết chặt lại.
Lý Tông Dũng vội vàng hỏi: “Vậy cô có nghĩ nếu cô ấy thật sự muốn giết cô, tại sao phải liều mạng truyền máu cho cô, sau đó cứu
cô không?”
“Ai biết, có lẽ cô ta cảm thấy chơi vui, cô ta vốn là loại người trong ngoài bất nhất.”
Cô ta nhớ đến chuyện mình ghi chép cho
Nhiếp Nhiên rồi bị cô ném vào trong thùng rác. Khi biết chuyện này, cô ta tưởng Nhiếp
Nhiên không hài lòng vì ghi chép của mình. Thậm chí vì chuyện này mà cô ta còn lo lắng có phải mình làm phiền Nhiếp
Nhiên không. Nhưng bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy châm chọc và buồn cười.
Lý Tông Dũng thấy cảm xúc của cô ấy càng lúc càng mãnh liệt, vì vậy lấy một lá thư ra khỏi ngăn kéo. Đó là bức thư Nhiếp Nhiên yêu cầu muốn viết sau khi kết thúc cuộc trò chuyện cuối cùng trong phòng tối với ông
“Đây là thư cô ấy viết cho cô lúc rời khỏi
Quân khu 9, tôi không có thời gian đưa cho cô, bây giờ tôi gửi lại cô, cô đọc đi.”
Lý Tông Dũng đẩy bức thư tới, phía trên viết ba chữ “Gửi Cổ Lâm” lớn.
Cổ Lâm theo bản năng kháng cự.
Lý Tông Dũng nhìn ra được sự mâu thuẫn của cô ta lúc này nên không cưỡng cầu, chỉ nói hết những chuyện mình biết cho cô ta.
“Thật ra lần này tôi từ chối không cho
Nhiếp Nhiên đi nằm vùng bởi vì rất nguy hiểm, cô ấy có thể sẽ bỏ mạng trong nhiệm vụ. Nhưng cô ấy khăng khăng làm theo ý mình, để lại một tờ giấy nói với tôi đây là cô ấy nợ cô. Nếu như chết trong nhiệm vụ lần này, vậy coi như đền cho cô một mạng, nếu như may mắn sống sót, cô ấy đồng ý dùng cách khác trả nợ cô.”
Dùng cách khác?
Cổ Lâm cười lạnh: “Nói thì dễ nghe lắm.
Nhưng dù có chết, cô ta cũng có cái danh là liệt sĩ, nghĩ hay đấy.”
Lý Tông Dũng không vui: “Nếu như chỉ là vì cô, cô ấy sẽ không đi làm nhiệm vụ này,
cô ấy sẽ theo người phía trên phái xuống đi điều tra. Sở dĩ cô ấy làm là vì Lý Kiều và cả đơn vị! Cô có biết phát súng kia không chỉ bắn chết Cửu Miêu, còn làm rối loạn toàn bộ kế hoạch ở biên giới, vì bù đắp cho kế hoạch này, vì không để Lý Kiều bị thương oan, cô ấy mới dứt khoát đi mạo hiểm như vậy không! Đây là lý do tại sao tôi không tin cô ấy sẽ bắn chết Cửu Miêu. Bởi vì cô ấy quá rõ tầm quan trọng của Cửu Miêu trong kế hoạch này!”
Cổ Lâm nghe mà há hốc mồm. Cô ta tưởng
Cửu Miêu là gian tế sau đó bị phát hiện đã đủ bất ngờ rồi. Nhưng cô ta không thể ngờ lại có… kế hoạch?
Mà Nhiếp Nhiên làm nhiệm vụ chính là vì muốn dùng mạng để bù đắp tất cả tai họa do cô ta gây ra!
Vào giây phút đó, cô ta biết mình thua rồi.
Lý Tông Dũng hỏi: “Cho dù Lý Kiều bị thương hay Cửu Miêu bị bắn chết, đều
không phải là do cô ấy nổ súng đúng không?”
Cổ Lâm thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lý Tông
Dũng thì ngẩn người, há miệng nhưng không nói gì.
“Thật ra cô không nói tôi cũng có thể đoán được. Con nhỏ ngu xuẩn này từ trước đến giờ chỉ thích ôm trách nhiệm vào mình.
Trước đây cô cũng thế, bây giờ Lý Kiêu cũng thế. Nhưng chuyện của cô rõ ràng không phải do cô ấy nổ súng.” Lý Tông
Dũng nói như cười nhạo mà cũng như nổi giận với cách làm của Nhiếp Nhiên.
Nhưng Cổ Lâm lại nghe ra nhiều ý đau lòng hơn.
Đau lòng?
Tại sao phải đau lòng?!
Cổ Lâm đứng phắt lên, chống hai tay lên bàn, tức giận chất vấn: “Nếu như cô ta không nổ súng, chẳng lẽ là tôi tự dâng lên họng súng à?! Tại sao tất cả mọi người đều
muốn chối bỏ trách nhiệm thay cô ta? Rốt cuộc cô ta có cái gì tốt?! Nếu như cô ta thật sự tốt như mọi người nói, tại sao lúc ấy không xin lỗi tôi ngay, tại sao mọi người cũng không nói với tôi mà còn giấu giếm, làm như không có chuyện gì xảy ra?!”