Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2520
TAI NẠN ẬP ĐẾN
Mạc Thừa đạp chân ga hết cỡ. Xe chạy băng băng trong bùn lầy, mà đất đá phía sau cũng càng lúc càng rơi nhiều hơn.
Đứng trước thiên tai, năng lực của con người luôn nhỏ bé. Thỉnh thoảng lại có đá vụn rơi lên nóc xe làm lòng người cùng thẳng.
Lúc này cho dù trong đầu Nhiếp Nhiên có bao nhiêu tính toán và suy nghĩ đều vô ích.
Bọn họ không chạy nhanh hơn xe, cho nên xe là công cụ chạy thoát thân tốt nhất.
Nhưng đồng thời một khi sạt lở, xe cũng là phần mộ tốt nhất cho bọn họ, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Đứng trước mâu thuẫn này, Nhiếp Nhiên chỉ cảm thấy choáng váng.
Mạc Thừa thấy cô cau mày, vừa lái xe vừa nói với cô: “Cô đừng cuống, tôi đã nói đưa cô ra ngoài thì nhất định sẽ đưa cô ra ngoài.”
Nói xong hắn lại đạp mạnh chân ga, xe lao đi như mũi tên rời cung.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tốc độ sạt lở cũng càng mạnh hơn, chiếc xe của Mạc sắp bị núi đá và bùn đất chôn vùi rồi. Cảm giác chạy đua với thời gian khiến dây thần kinh căng thẳng gần như sắp đứt.
Dương Thụ quên cả thở, nhìn chằm chằm tình hình phía sau. Đá lớn nhỏ đang không ngừng rơi xuống. Tốc độ rơi càng ngày càng thường xuyên kia khiến anh ta vô cùng lo lắng và bất an.
Bọn họ sẽ không chống đỡ được bao lâu, ngọn núi sắp sập xuống rồi.
Đến lúc đó bọn họ sẽ bị chôn sống!
Anh ta siết chặt hai tay, đốt ngón tay trắng bệch mà vẫn không biết.
Tiếng mưa và tiếng đá rơi đan xen vào nhau khiến bầu không khí trong xe như sắp ngưng kết lại.
“Am àm…”
Tiếng sấm gần hơn, kèm theo tiếng đá rơi xuống.
Chiếc xe lao nhanh về phía trước.
“Hướng Đông Nam, lao ra ngoài!” Nhiếp
Nhiên thấy phía sau càng lúc càng nhiều đá rơi, biết họ đã không thể đi con đường này nữa rồi, thế là vội nói với Mạc Thừa.
Thật ra nơi bọn họ đi vốn là một sườn núi nhỏ, nếu lao ra ngoài xe sẽ chạy xuống dưới dốc, với tốc độ bây giờ rất dễ bị lật xe lúc lao xuống.
Nếu là người khác nhất định sẽ do dự, nhưng Mạc Thừa thì không. Hắn xoay vô lăng, xe lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, lao về hướng Đông Nam.
Đường núi gập ghềnh khiến chiếc xe như mất khống chế, mà trên thực tế cũng đúng là thế thật. Xe trượt xuống núi, sườn núi dốc đứng lại trơn trượt, phanh xe đâu có dễ khống chế. Chỉ trong chớp mắt, bánh xe đã va vào một tảng đá, lật nhào.
Tất cả mọi người trong xe nghiêng nghiêng ngả ngả, đến khi xe bị kẹt giữa hai cái cây mới dừng lại.
Những hình như ông trời cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, đúng lúc này ngọn núi lại sạt lở trên diện tích lớn. Còn không đợi bọn họ kịp thời bò ra ngoài, bùn đất đã theo ngọn núi đổ xuống, bao vây lấy bọn họ.
May mà bọn họ lao ra khỏi con đường kia, lại đi xuống lâu như vậy nên chưa bị bao trùm hoàn toàn, chỉ bị phủ nửa thân xe thôi.
Cho nên chỉ cần bọn họ có thể ra khỏi xe, sẽ có cơ hội chạy trốn.
Nhưng vấn đề là bọn họ không ra được.
Xe lật nhào kẹt vào giữa hai cái cây, lại bị núi đá và bùn đất phủ lên một nửa nên cửa chỗ Nhiếp Nhiên không mở ra được, mà phần sau xe bị đè đã biến dạng rồi.
Tình cảnh bây giờ ngay cả mở cửa xe cũng khó khăn.
Nếu như vào lúc này núi lại sạt lở, bọn họ sẽ chết chắc.
“Nhiếp Nhiên, Nhiếp Nhiên cô có sao không?” Mạc Thừa bị túi khí bung ra đập vào làm đờ đẫn, sau nửa phút mới nhớ ra
Nhiếp Nhiên bên cạnh.
Bởi vì Mạc Thừa kịp thời chắn cho nên
Nhiếp Nhiên không bị thương nhiều, nhưng xe bị biến dạng, cô bị đè tại chỗ không thể động đậy.
“Vẫn ổn.” Cô trả lời một tiếng, sau đó hỏi
Dương Thụ: “Dương Thụ, anh thì sao? Anh có sao không?”
“Tôi… vẫn ổn.” Giọng Dương Thụ hơi khác thường, nhưng có thể nói thì chắc không có
nguy hiểm đến tính mạng, cho nên Nhiếp
Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Mạc Thừa, cửa chỗ anh mở được không?”
Nếu tạm thời mọi người không có vấn đề gì về tính mạng, vậy thì tất cả sự chú ý lúc này đều đặt vào việc chạy thoát thân.
“Để tôi thử xem.”
Bởi vì xe bị lật nên Mạc Thừa hành động vô cùng khó khăn.
Hắn biết quá nửa chiếc xe bị vùi trong bùn, chắc chắn không thể đẩy ra, thế là dứt khoát nhấc chân đạp một cái. Vì không gian có giới hạn nên hắn không dùng toàn lực được, chỉ dùng một chân đạp vào cửa xe.
Nhưng cho dù hắn đạp thế nào, cửa vẫn không nhúc nhích.
Lúc Mạc Thừa định đạp lần nữa thì đột nhiên nghe thấy Nhiếp Nhiên nói: “Đợi đã!”