Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2509
GẶP LẠI
Xe lao nhanh trên đường, sau nửa tiếng đã nghe thấy tiếng súng kịch liệt.
Mạc Thừa nhướng mày.
Tốc độ của đám người này nhanh thật, đã xuyên qua hẻm núi tới khu vực này rồi.
Cứ tiếp tục, đánh tới cửa nhà cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Tốc độ này khiến cảm giác mong đợi mơ hồ trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt.
Có lẽ cô ở đó thật!
Xe lao về phía tiếng súng dày đặc nhất.
Chỉ một lúc sau, Mạc Thừa đã thấy đám đàn em của mình đang ác chiến ở phía trước. Có vẻ như mười mấy tên đều bị áp
chế, hỏa lực của đối phương rất mạnh.
Người đang bắn nhau thấy xe của Mạc
Thừa thì mắt sáng lên: “Lão đại!”
Sau đó chạy về phía bọn chúng.
Mạc Thừa nhàn nhã nhìn thuộc hạ chạy từ xa đến, nói: “Xem ra có bảy tám người mà chúng mày cũng không làm được gì.”
Tên thuộc hạ bị lão đại nói quá mất mặt:
“Lão đại, em xin lỗi, những tên này thật sự quá mạnh, hơn nữa hình như còn rất quen thuộc địa hình, bọn em… cũng hết… hết cách rồi, chúng ta thật sự không có ưu thế.”
Ưu thế lớn nhất của đám người này chính là địa hình và số người. Bây giờ ưu thế địa hình bị phá, chúng chỉ có thể dùng số người để đấu. Vốn dĩ có hơn hai mươi người, vậy mà lại bị đối phương giết hết một nửa. Đặc biệt là sau đó đám người kia lại còn chơi trò giương Đông kích Tây khiến chúng hoàn toàn bị coi là bia bắn.
Lúc này, gã béo nói: “Bảy tám người mà chúng mày còn không có ưu thế?! Chúng mày là phế vật ?”
Tên thuộc hạ không phục: “Mày ngon thì mày thử xem! Nếu mày có thể đánh lại bọn chúng, tao sẽ gọi mày là ông nội!”
Gã béo hùng hổ: “Được! Cháu trai, cứ đợi đấy cho ông, đến lúc đó đừng có giả vờ quên!”
Nói xong hắn xuống xe, dẫn một đám người cầm súng chạy về phía kia.
Tên kia thấy hắn bừng bừng khí thế thì hừ lạnh. Hắn không tin tên béo có thể đánh lại bảy tám người đó. Bởi vì hắn quá rõ những người kia mạnh thế nào.
Mười mấy anh em của mình đều chết trong tay bọn họ. Hơn nữa thỉnh thoảng còn chơi trò xuất quỷ nhập thần làm hắn bị xoay vòng vòng.
Các binh lính nước F thấy đám thuộc hạ của Mạc Thừa lại đến, vẻ mặt đều thoáng nặng nề.
“Hình như bọn chúng có thêm không ít tiếp viện.” A Hiển nghiêm túc nói.
Mấy người bọn họ đánh tới đây, thật ra có ba bốn người đã không chịu nổi rồi. Cho dù bị đạn bắn vào người, nhưng chỉ cần chưa ngã xuống thì vẫn cắn răng chịu đựng xông về phía trước. Không có ai kêu khổ kêu mệt.
Nhiếp Nhiên biết bọn họ không muốn yếu thể ở trước mặt mình vì dù sao bọn họ cũng đại diện cho hình tượng và thái độ của quân nhân nước F. Bọn họ không thể, cũng không muốn để cho người khác xem thường đất nước mình.
“Không phải tiếp viện, là mục tiêu, bọn chúng tới rồi.” Lúc này Nhiếp Nhiên đi tới bên cạnh anh ta, nhìn bóng dáng màu đen mơ hồ phía xa.
Vẻ mặt A Lực hơi thay đổi: “Cô nói là…”
“Bảo tư lệnh của các anh cho trực thăng cất cánh đi.” Nhiếp Nhiên ném lại câu này rồi tiếp tục đi về phía trước.
Mặc dù vẻ mặt cô bình tĩnh nhưng ai cũng nghe ra sự nặng nề, bầu không khí càng thêm áp lực.
A Lực sững sờ, anh ta không ngờ người
Quân khu 9 để cho mục tiêu rút lui thành công thật. Rõ ràng khi đó đã nói tiến triển rất thuận lợi mà, tại sao bây giờ lại biến thành thế này?
Anh ta nhìn Nhiếp Nhiên, trong lòng thầm vui mừng. May mà lúc ấy Nhiếp Nhiên kiên trì, nếu không họ cùng lắm chỉ chống chọi được hơn một tiếng là sẽ bị giết hết. Bởi vì người của đối phương tới không ngừng.
Bọn họ chỉ có mười người, thật sự không chịu được.
“Mau lên!” Nhiếp Nhiên nhắc nhở.
A Lực hoàn hồn lại, vội đi liên lạc với cấp trên.
Nhiếp Nhiên nhân lúc mọi người đang ác chiến với đối phương, đứng ở góc tối phía xa nhìn.
Chắc hẳn Mạc Thừa sẽ ở trong đám người đó.
Thật không ngờ nhanh vậy bọn họ đã sắp gặp lại rồi.
Mặc dù lúc biết mình phải tập kích, cô đã chuẩn bị tốt.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com