Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2474
“Em thừa nhận lúc đó đúng là em có ý ép anh. Bởi vì em biết rất rõ anh sẽ không đồng ý, em biết anh lo lắng cho em nhiều thế nào. Nhưng cảm xúc của em lúc ấy đã đến cực điểm rồi, em không có cách nào chịu nổi cảnh Lý Kiêu ngã xuống trước mặt em, em vội vã muốn thực hiện, tất cả kể hoạch gần như được vạch ra ngay trong nháy mắt đó. Em thật sự không đợi được anh về để trao đổi với anh, mà có khi còn bị anh bác bỏ, em sợ đến lúc đó chúng ta sẽ cãi nhau.” Cô nói rất thành khẩn, thái độ cũng vô cùng nghiêm túc, Dịch Sùng Chiểu biết có lẽ từ khi bọn họ quen biết tới nay, đây là lần cô có thái độ nhận sai tốt nhất.
Nhưng cảm xúc kia cứ mắc trong lòng anh không chịu xuôi.
Anh sợ lần này mình tha thứ cho cô, sau này cô sẽ cảm thấy dù sao chỉ cần nhận sai là sẽ được tha thứ, nên anh vẫn cứng rắn nói: “Đúng, cho nên chúng ta không cãi nhau. Em có thể để anh đi rồi chứ?” Nhiếp Nhiên ngước đầu lên: “Thật sự không còn đường vãn hồi à?” Dịch Sùng Chiêu không nói gì. Sau mấy giây yên lặng, anh đi ra ngoài cửa.
Đây đã là đáp án rồi.
Nhìn bóng lưng rời đi không do dự của anh, Nhiếp Nhiên cũng nổi giận. Cô vốn không phải là một người giỏi làm nũng xin tha thứ, nhận sai hết lần này đến lần khác như vậy đã đến cực hạn rồi.
Vì vậy cô buột miệng nói: “Cho nên em trở lại chính là một sai lầm, đúng không?” Dịch Sùng Chiêu khựng lại.
“Lẽ ra em nên chết ở đó, như vậy anh mới hài lòng.” Dịch Sùng Chiêu quay phắt lại, nổi giận:
“Nhiếp Nhiên, em nói chuyện tốt nhất phải có chừng mực!” Anh bước lại, tức giận chất vấn: “Tại sao em lại cho là anh sẽ bác bỏ toàn bộ? Từ đầu đến cuối ngay cả một cơ hội để anh bác bỏ em cũng không cho, em hoàn toàn loại anh ra ngoài! Hơn nữa kế hoạch của em rất tốt, tại sao anh phải bác bỏ? Trừ khi đến chính em cũng biết kế hoạch này quá nguy hiểm, cho nên em không dám để anh biết.” Lời Dịch Sùng Chiêu giống như một chậu nước lạnh dập tắt lửa giận của cô.
Cô hít sâu một hơi, dịu giọng lại: “Không sai, em thừa nhận kế hoạch này nguy hiểm, em cũng thừa nhận lần này em làm chưa đủ tốt, không nghĩ đến anh và người Quân khu 9, tất cả những điều anh nói em đều thừa nhận. Nhưng em đã nhận sai rồi, anh có cần phải như thế không?” “Đây là thái độ nhận sai sao? Em dám nói lần sau gặp phải chuyện này, em sẽ không tái phạm không? Nếu như em không thể bảo đảm, vậy em nhận sai có ý nghĩa gì?” Dịch Sùng Chiêu ép sát, không hề cho Nhiếp Nhiên đường lui. Có thể thấy lần này anh muốn sửa chữa hẳn cái tật xấu làm việc khác người, vì đạt được mục đích sẽ dùng đủ loại thủ đoạn của cô. Nếu không sau này xuất hiện chuyện này, cô vẫn sẽ tái phạm.
Cô là một binh lính, lúc làm nhiệm vụ nhất định phải có lý trí cơ bản nhất chứ không phải bị cảm xúc chi phối, không quan tâm đến tính mạng một mình xông về phía trước. Như vậy không chỉ không công bằng với anh, mà còn không công bằng với những chiến hữu khác, càng không công bằng với cô.
Bầu không khí căng thẳng.
Nhiếp Nhiên im lặng.
Sau khi bình tĩnh, cô ngẩng đầu lên nói với anh: “Anh nói đúng.” Dịch Sùng Chiêu thấy vẻ mặt cô, đột nhiên cảm thấy không ổn.
Quả nhiên nghe thấy Nhiếp Nhiên nói:
“Bây giờ vẫn nên chú trọng đến nhiệm vụ, nếu anh có việc thật thì đi làm đi.” Anh thấy cô lui về phía sau hai bước, ngẩn ra.
Vừa rồi không phải còn đối đầu gay gắt ư?
Sao tự dưng lại thay đổi rồi?
Dịch Sùng Chiêu đáp: “Vậy em nghỉ ngơi đi.” Mới đi được một nửa, anh lại vòng về nói với cô: “Chỗ này tạm thời không có gì để tắm gội, em cố gắng chịu một chút.” “Không sao, không phải là chưa từng dã ngoại sinh tồn.” Cô ngồi xuống cạnh giường thu dọn đơn giản, không hề ngẩng đầu lên.
Dịch Sùng Chiều hoảng hốt, do dự hỏi một câu: “Em có cần ăn gì không?” “Không cần, em không đói.” “Vậy em…” Anh vẫn thăm dò cảm xúc của cô, nhưng mới nói hai chữ đã bị Nhiếp Nhiên cắt ngang: “Anh có việc thì mau đi đi, đừng để chậm trễ, em không cần gì cả.” “Ồ, vậy được rồi.”