Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2443
Hở ắn ta nhìn chiếc xe cản đường mình, vì đèn xe quá sáng nên đương nhiên cũng thấy rất rõ người trong xe. Đó là một gương mặt nhỏ nhắn núp dưới cổ áo, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng.
“Là cô!” Trì Tranh Bắc vừa nhìn thấy mặt cô đã nhớ ra ngay!
Cô gái mặc quần áo huấn luyện của Quân khu 9!
Được, được lắm!
Trì Tranh Bắc bừng tỉnh.
“Mạc Thừa, dã tâm của mày lớn thật, thế mà đã cài người vào Quân khu 9 từ lâu!” Nhiếp Nhiên nghe mà bật cười.
Rốt cuộc trong đầu tên Trì Tranh Bắc này chứa cái gì thế?
Chẳng lẽ hắn cho là hắn ta có thể đưa Cửu Miêu vào thì Mạc Thừa cũng có thể đưa người vào à? Nghĩ Quân khu 9 là nơi chó mèo gì cũng tùy tiện vào được sao?
Nếu không phải lúc ấy do cô thúc đẩy thì Cửu Miêu đã bị bắn chết rồi, đâu có để cô ta tung hoành trong Quân khu 9 lâu như thế.
Mạc Thừa cười lớn, cũng không phủ nhận:
“Vậy thì đã sao? Tóm lại ván này anh thua rồi.” Mạc Thừa vừa dứt lời, những chiếc xe xung quanh đồng loạt mở cửa, người của hắn nhanh chóng xuống xe. Sau đó Mạc Thừa cũng bước xuống.
Với tình hình bây giờ, cho dù Trì Tranh Bắc nổ súng cũng không giết chết được tất cả mọi người, dù sao đạn của hắn ta cũng có hạn.
Cho nên Mạc Thừa không sợ hắn ta.
Trì Tranh Bắc thấy đám người kia bao vây mình, lại thấy Nhiếp Nhiên ngồi trên xe nhìn hắn ta, trong mắt mang theo vẻ châm biếm khiến hắn ta cực kỳ khó chịu.
Cứ nghĩ đến việc người của mình trong Quân khu 9 không biết sống chết thế nào, tin tức truyền ra còn toàn là giả, mà người của Mạc Thừa không chỉ mang tin tức về cho hắn, còn khiến hắn có bản lĩnh như bây giờ, bình an vô sự trở lại. So sánh thôi đã thấy căm hận rồi.
“Không, tạo không phục, tạo không phục!” Hắn ta siết chặt vô lăng, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay, sắp bùng nổ.
Đáng tiếc không có ai chú ý đến cả.
Bởi vì đối với bọn chúng mà nói, Trì Tranh Bắc đã là một kẻ thất bại rồi.
Một kẻ thất bại không xứng được người thắng chú ý.
Nhiếp Nhiên cũng xuống xe, giục Mạc Thừa: “Người Quân khu 9 sắp đến rồi, muốn chém muốn giết thì mau lên.” Dáng người cô nhỏ nhắn đứng cạnh cái xe việt dã nhìn không hợp chút nào. Nhưng lại chính là cô không thèm để ý đến hậu quả mà tông xe của Trì Tranh Bắc.
Đúng là kẻ điên!
“Cô vội gì, sợ gặp Quân khu 9 à?” Mạc Thừa cười hỏi.
Nhiếp Nhiên ngước mắt lên, vẻ mặt dửng dưng: “Tôi sợ không đủ người, sẽ bị Quân khu 9 bắt.” Mạc Thừa cười đi tới trước mặt cô, giơ tay ra, Nhiếp Nhiên theo bản năng lui về phía sau làm hắn bắt hụt.
Bầu không khí như dừng lại.
Mạc Thừa đưa tay ra tiếp tục muốn bắt lấy cô, Nhiếp Nhiên cau mày vẫn muốn lui về phía sau.
Ai ngờ tên thuộc hạ của Mạc Thừa ở phía sau lại chặn đường khiến Mạc Thừa bắt được bả vai cô, kéo cô đến trước mặt mình, hoàn toàn không để ý Nhiếp Nhiên đang không vui. Hắn chỉnh lại cổ áo cô, cười nói:
“Yên tâm, tôi không đánh trận nào không nắm chắc, cho dù đối mặt với Quân khu 9, tôi cũng có cách rút lui. Nhưng vấn đề là cô có thể đối mặt chính diện với Quân khu 9 không?” Hắn bấu chặt vào vai cô. Nhiếp Nhiên không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt lạnh lùng mà u ám.
Một lát sau, cô cạy tay Mạc Thừa ra, phải cổ áo, động tác đó khiến người xung quanh cau mày lại.
Nhưng Nhiếp Nhiên không để ý, cô chỉ ngẩng đầu lên cười: “Hay là chúng ta đợi ở chỗ này một lúc, sau đó tôi chứng minh cho anh xem tôi có thể không.” Mạc Thừa nhướng mày, không nói gì nữa.
Mấy tên thuộc hạ sau lưng hắn cướp lời:
“Lão đại, anh đừng nghe cô ta!” “Đúng vậy, nếu còn đợi nữa, người Quân khu 9 đến sẽ phiền phức lắm.” Đoàng!
Đột nhiên một tiếng súng vang bên tai.
Nhiếp Nhiên theo bản năng nhào vào trong xe, mà Mạc Thừa thì được những người khác bảo vệ.
Lúc này, một bóng đen nhanh chóng đạp chân ga thoát khỏi vòng vây. Mọi người nhìn mới phát hiện hóa ra Trì Tranh Bắc nhân lúc Nhiếp Nhiên và Mạc Thừa nói chuyện, nổ súng chạy đi rồi.
“Mẹ kiếp, lại dám chạy!” Một tên đang bảo vệ Mạc Thừa nhìn thấy thế, vội rút súng nhắm vào Trì Tranh Bắc.