Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2440
NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY HƠI ĐÁNG SỢ
Sự yên tĩnh ngắn ngủi trong đêm tối vô cùng áp lực.
“Nhưng không có tôi, cho dù anh lấy được tất cả địa bàn trong tay tôi thì người Quân khu 9 cũng sẽ dễ nuốt lời thôi.” Trì Tranh
Bắc vẫn duy trì sự bình tĩnh.
Mạc Thừa khẽ cười: “Anh thấy tôi giống kẻ ngu bị Quân khu 9 đùa giỡn lắm à?”
Trì Tranh Bắc siết chặt tay cầm súng lại, cười lạnh: “Bây giờ Quân khu 9 muốn dọn dẹp biên giới, dù anh có thông minh thế nào, trừ khi nhả địa bàn ra, nếu không anh vĩnh viễn sẽ không yên.”
Dư Xuyên là người thứ nhất, hắn là thứ hai, Mạc Thừa là thứ ba.
Chỉ là sớm muộn thôi.
Nhưng kết cục bị tiêu diệt sẽ không thay đôi.
Mạc Thừa hít sâu một hơi thuốc, nghịch cái bật lửa trong tay: “Anh hiểu hơn tôi, tại sao còn rơi vào bước đường này?”
Trì Tranh Bắc nhìn chằm chằm ngọn lửa chớp tắt màu lam trong tay hắn, vẻ mặt nặng nề: “Bởi vì trước đây tôi cũng giống anh.”
“Nên hối hận trước khi chết, định khuyên nhủ tôi à?” Mạc Thừa cảm khái: “Đúng là người sắp chết nói chuyện lương thiện hẳn.”
Ánh mắt Trì Tranh Bắc thẫm lại, hắn ta mím môi thành một đường thẳng: “Tôi không phủ nhận tôi muốn tranh thủ vì mình. Dù sao hai chúng ta mà kết hợp,
Quân khu 9 sẽ kiêng dè.”
Nhưng Mạc Thừa lại lắc đầu: “Sai, cho dù là hai chúng ta hay là ba, bọn họ cũng sẽ không kiêng dè.”
Đối phương là Quân khu 9, là quân đội, có quốc gia làm hậu thuẫn kiên cường nhất, bọn họ sẽ không kiêng dè gì cả, ngoại trừ mạng người. Hy sinh quá nhiều sẽ khiến bọn họ cảm thấy không đáng.
Nhưng đến bây giờ Trì Tranh Bắc vẫn không hiểu, vẫn nghĩ sự tồn tại của mình khiến bọn họ sợ hãi.
“Không thể nào, năm đó ba chúng ta ở đây, bọn họ kiêng dè nên mới không động thủ.”
“Không phải bọn họ không động thủ, bọn họ chỉ đang tìm thời gian động thủ thôi.”
Mạc Thừa tốt bụng nhắc nhở.
“Bởi vì kiêng dè mới phải tìm thời gian.”
Mạc Thừa giễu cợt: “Không phải vì kiêng dè, là vì bọn họ biết chúng ta bất hòa, ba người sớm muộn sẽ tiêu diệt lẫn nhau, cho nên định dùng tổn thất nhỏ nhất để giành
lấy lợi ích lớn nhất.” Hắn tựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn nóc xe, u ám nói: “Khi đó
Dư Xuyên bị phục kích dễ dàng, không phải anh cho rằng là vì… Dư Xuyên quá ngu xuẩn đấy nhé?”
Trì Tranh Bắc cau mày, không nói gì nữa.
Thì ra không chỉ một mình hắn ta cho rằng bên cạnh Dư Xuyên có nằm vùng, chỉ là hắn ta không phát hiện thôi.
Dư Xuyên tiếp xúc với ai, giao dịch với ai, hắn ta đều nắm rõ.
Đặc biệt là Hoắc Thị.
Hắn ta còn cài Cửu Miêu vào đó nhưng vẫn không phát hiện ra vấn đề gì. Từ đầu đến cuối hắn ta vẫn không tìm được người kia.
Vì thế hắn ta cho là có lẽ Dư Xuyên nhất thời không cảnh giác mới bị thế.
Kết quả bây giờ có người nói với hắn trước đó Dư Xuyên chết không phải bởi vì nhất thời không cảnh giác, mà là có nằm vùng thật.
khu 9, đúng là thông minh quá bị thông minh hại.”
Câu này không khác gì xát muối vào vết thương của Trì Tranh Bắc, hắn ta không ngờ cái gì Mạc Thừa cũng biết, chỉ cảm thấy lửa giận xông thẳng lên óc, buột miệng nói: “Vậy bây giờ anh muốn thể nào?”
Mạc Thừa bật cười, dưới đốm thuốc, nụ cười của hắn rất đáng sợ: “Tôi đã bày ra thế trận này rồi, anh nói xem tôi muốn làm gì?”
“Nhưng rõ ràng cái gì anh cũng biết, cái gì cũng hiểu, tại sao còn muốn làm thế?”
“Tách” một tiếng, ánh lửa lại sáng lên.
Trong đêm tối, đốm lửa yếu ớt kia chập chờn qua lại, đôi mắt đen của Mạc Thừa làm người ta sợ hãi: “Bởi vì tôi rất muốn thử cảm giác khiến người ta thần phục.”
Trì Tranh Bắc chưa từng thấy Mạc Thừa thế này bao giờ. Phần lớn thời gian Mạc
Thừa đều làm việc ngang ngược, không có trình tự, làm người ta đau đầu. Nhưng bây giờ hắn ta đột nhiên cảm thấy người đàn ông này hơi đáng sợ.